THƠ GIÁNG SINH: NGÀY XƯA, HAI CHỮ NGÀY XƯA & CÓ MỘT TÌNH YÊU NHƯ THẾ
THƠ GIÁNG SINH
NGÀY XƯA, HAI CHỮ NGÀY XƯA
Ngày xưa hang lạnh, máng hôi
Bò, chiên, đón tiếp. Chúa, tôi, cơ hàn
Dế, trùng ran tiếng thở than
Tuyết rơi lấp lối, gió van đêm dài
Ngày xưa nhục thể Ngôi Hai
Một lần nếm trải trần ai tội tình
Thinh không lặng ngắt thiên đình
Ngỡ ngàng nghe Bé thình lình khóc vang
Ngày xưa vào một đêm vàng
Huyền linh lịch sử sang trang diệu kỳ
Thần, Thần, tấu khúc mê ly
Người, người dệt mãi ca thi địa đàng
Ngày xưa, hai chữ mênh mang
Trời nghiêng xuống đất dịu dàng biết bao
Mối tình mầu nhiệm ngàn cao
Hóa Công một thuở ngọt ngào Bé thơ
Ngày xưa ngây ngất như mơ
Trần gian bái gối lạy thờ Hài nhi
Giọt lòng lóng lánh tràn mi
Ngày xưa còn mãi huyền vi khôn vời…
***********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
CÓ MỘT TÌNH YÊU NHƯ THẾ
Đêm đông hiu quạnh trong Hang
Tuyết đem giá buốt gió mang lạnh lùng
Dế trùng hợp tấu cao cung
Chiếu giường máng vụng, chăn mùng cỏ hôi
Tình-Yêu, muôn thuở cao ngôi
Lênh đênh bèo dạt mây trôi nhiệm mầu
Đoạn trường nhục thể cơ cầu
Vui buồn san sẻ dãi dầu nhân sinh
Tình-Yêu, rực rỡ bình minh
Đồng hoang tăm tối, hiển vinh chốn nào?
Bé thơ đã phận lao đao
Thương thay một thuở Ngàn-Cao xuống trần
Tình yêu, trời biển khoan nhân
Bê-lem gió tuyết một lần đến đây
Đón nghênh, xơ xác cỏ cây
Bò, chiên nghi vệ cho đầy thê lương
Đêm nay Chúa cả thiên đường
Rét run thơ bé tuyết sương chín chiều
Nhiệm mầu nhục thể huyền siêu
Trời đang giải nghĩa mỹ miều Tình-Yêu.
*******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
THƠ: ĐỢI GÌ
CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG A
ĐỢI GÌ
Đợi gì, Vọng mãi thiết tha
Mỗi năm mỗi Vọng, âm ba dập dồn
Ngã ba trần thế bôn chôn
Phất phơ lau sậy, dại khôn nẻo nào?
Bao ngàn năm Vọng, ôi chao!
Đến rồi(*), lại đến(**), ngàn cao nhiệm mầu
Chong đèn đợi Chủ, cạn dầu
Làm sao ưỡn ngực, ngẩng đầu bước ra
Quang lâm, ngày ấy bao xa?
Nhưng ngày Chủ gọi riêng ta, bất thần!
Vọng nay, cơ hội còn gần
Sao chưa cải quá tự tân, đợi gì?
Chỉ là ảo ảnh mê si
Phù hoa rồi cũng qua thì phù hoa
Mây trôi, gió thoảng nhạt nhòa
Trăm năm vân cẩu lầu tòa tang thương
Chỉ là lữ khách tha hương
Trông về nguồn cội buồn vương tím lòng
Vọng ơi, còn có trông mong
Cánh cò gục mỏi long đong khách đày
Tím màu Lễ phục chiều nay
Nhuộm hồn ai tím Vọng này rưng rưng
Thoảng nghe từng giọt ngập ngừng
Về thôi, khép lại sau lưng mịt mùng.
********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Chúa đã đến trần gian ngày Giáng Sinh
(**) Chúa lại đến trong ngày Quang lâm
THƠ; LỜI TIÊN TRI LẼ ĐÂU LỜI TÀN ÚA
Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật III Mùa Vọng A
LỜI TIÊN TRI LẼ ĐÂU LỜI TÀN ÚA
Một viễn cảnh về thời đầy ân phúc
Thời huy hoàng, thời cứu độ trần gian
Thời dựng xây trên đổ vỡ hoang tàn
Chiên với sói cùng ăn chung đồng cỏ
Đêm đen nhường cho hừng đông sáng tỏ
Bé thơ nằm cạnh hang ổ hổ mang
Từ phố xa cho đến khắp thôn làng
Vang tiếng hát chúc khen về Đức Chúa
Lời tiên tri lẽ đâu lời tàn úa
Lời vuốt ve trong tuyệt vọng chơi vơi
Giấc mơ xưa chỉ mộng đẹp xa vời
Để nhân thế mãi chìm sâu đêm tối!
Chúa đến rồi, mà người còn chê chối
Còn quanh co, còn chưa uốn cho ngay
Còn núi cao, còn lũng tối giăng bày
Còn ngăn trở hồng ân nguồn cứu độ
Chúa đến rồi, hai ngàn năm tỏ lộ
Vẫn bên đời hiu quạnh đứng giang tay
Vẫn gục đầu trên Thập giá thương thay
Vì nhân thế còn đêm ngày mộng mị
Không khát Chúa, khát quyền cao, chức vị
Người với người vẫn lang sói cuồng điên
Chúa là chi, nếu không phải bạc tiền
Lòng chai đá còn gì cho Chúa ngự
Hãy trở về, nói không cùng sự Dữ
Sám hối thật lòng, cải quá tự tân
Bạt núi cao, san lũng thấp, ân cần
Và Chúa đến bình an người thiện chí
Sẽ thấy gấu cùng bò tơ thủ thỉ
Trẻ thọc tay hang rắn lục bình an
Tan chiến tranh, vui hưởng kiếp thanh nhàn
Lời tiên báo ngàn xưa, giờ ứng nghiệm
Đợi, lì trơ, tâm hồn không tự kiểm
Vọng, khoanh tay, chẳng ơn ích chi đâu
Phải canh tân mới thấy được nhiệm mầu
Chúa đang đến nẻo ngay đường chính lộ
Bao mùa Vọng trôi qua đầy xấu hổ
Vẫn nguyên si, đồi, lũng, lối quanh co
Tỏi, hành kia, ghen ghét nọ, khôn dò
Ơn cứu độ là lá khoai nước chảy
Xin cho con mùa Vọng này tháu cáy
Cược đời mình trong tay Chúa yêu thương
Quyết canh tân và theo Chúa lên đường
Cho mùa Vọng dương gian bừng cứu độ.
***************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
THƠ: ĐỢI AI MÀ TÍM
CHÚA NHẬT THỨ II MÙA VỌNG NĂM A
ĐỢI AI MÀ TÍM
Mùa về lạnh lẽo gió mưa
Phong trần lãng tử vẫn chưa hồi đầu
Phù vân như nước qua cầu
Buồn vương khắc khoải đêm thâu võ vàng
Chút chi lay động khẽ khàng
Nhuộm màu Lễ phục mơ màng sáng nay
Đợi ai mà tím say say
Bao ngàn năm Vọng (*) khách đày xa xôi
Gió theo mùa tím đơn côi
Mưa gieo nỗi nhớ bồi hồi đợi trông
Đêm đen mong thấy hừng đông
Trần gian mong Chúa mênh mông nghẹn ngào
Mưa thêm đi nữa trời cao
Gió thêm se sắt nao nao đợi chờ
Mùa về tím nỗi bơ vơ
Như hồn ai tím huyền mơ nhiệm mầu.
*************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Mùa Vọng
TRUYỆN NGẮN: ĐIỀU ƯỚC THỨ 7
Kính mời Cộng đoàn xem phần tiếp theo của NGHỊ LỰC SỐNG.
ĐIỀU ƯỚC THỨ 7
Có một lần em ấy kể với tôi:
Bệnh viện Ung bướu có nhiều bệnh nhân trẻ em
lắm, nhìn thấy chúng nô đùa hồn nhiên mà thấy thương dễ sợ! Lúc đầu mới vào em
cũng vậy! Khi được ba mẹ chở tới BV, em ngạc nhiên hỏi:
-Tại sao con chỉ
bị hạch ở cổ thôi, mà bây giờ lại chuyển đến BV này hả mẹ?
Mẹ an ủi:
-Mình chỉ đến để
kiểm tra xem thôi!
Em cũng cứ nghĩ
đến kiểm tra xong mình lại về, cũng không sao đâu, đừng lo! Thế mà…!
Ở BV này thật là
lạ, lúc đầu em cũng thắc mắc: Tại sao trong BV chẳng có phòng vệ sinh nào là có
gương soi cả…? Và bệnh nhân thì trên đầu luôn đội một chiếc khăn..! Dần dần, ở BV
một thời gian em mới hiểu…
Trong BV có một bệnh nhân bé trai rất dễ thương, tên em là Đỗ Tuấn Dũng.
Cách đây vài tháng, trong lần Sinh nhật lần thứ 10 của em Dũng, chương trình
Điều Ước Thứ 7 đã giúp em thực hiện ước mơ của mình là được làm Cảnh sát Giao
thông. Thât tội nghiệp, em vừa mới qua đời cách đây vài ngày (hôm ngày 3/11/2016).
…
Tôi không biết
điều ước thứ 7 của em là gì, nhưng tôi biết được rằng một trong những ước mơ của
em là sức khỏe được phục hồi để em có thể trở về cuộc sống bình thường bên những
người thân yêu, bên bạn bè để được làm việc, vui chơi, học tập và rèn luyện…
Ôi, những ước mơ
tưởng thật như bình thường ấy nhưng đối với những người như em thật là lớn lao
và khó thưc hiện được biết bao! Có như vậy chúng ta mới biết quý, biết trân
trọng cuộc sống từng giờ, từng phút,
đừng lãng phí thời gian, đừng để nó trôi qua đi một cách vô ích…!
************************************
Thanh Nga.
LỜI BÀN: Đọc Truyện của Thanh Nga, tôi thấy tiếc cho em Đỗ Tuấn Dũng nào đó. Có lẽ em chưa biết Chúa. Em đã ao ước một điều bình thường, và em đã thỏa nguyện trước khi lìa đời. Phải chi em được biết Chúa, tôi chắc chắn em đã ước khác!
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
************************************
Thanh Nga.
LỜI BÀN: Đọc Truyện của Thanh Nga, tôi thấy tiếc cho em Đỗ Tuấn Dũng nào đó. Có lẽ em chưa biết Chúa. Em đã ao ước một điều bình thường, và em đã thỏa nguyện trước khi lìa đời. Phải chi em được biết Chúa, tôi chắc chắn em đã ước khác!
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)