TRUYỆN NGẮN: ĐIỀU ƯỚC THỨ 7



                     Kính mời Cộng đoàn xem phần tiếp theo của NGHỊ LỰC SỐNG.


ĐIỀU ƯỚC THỨ 7
Có một lần em ấy kể với tôi:
       Bệnh viện Ung bướu có nhiều bệnh nhân trẻ em lắm, nhìn thấy chúng nô đùa hồn nhiên mà thấy thương dễ sợ! Lúc đầu mới vào em cũng vậy! Khi được ba mẹ chở tới BV, em ngạc nhiên hỏi:
-Tại sao con chỉ bị hạch ở cổ thôi, mà bây giờ lại chuyển đến BV này hả mẹ?
Mẹ an ủi:
-Mình chỉ đến để kiểm tra xem thôi!
Em cũng cứ nghĩ đến kiểm tra xong mình lại về, cũng không sao đâu, đừng lo! Thế mà…!
Ở BV này thật là lạ, lúc đầu em cũng thắc mắc: Tại sao trong BV chẳng có phòng vệ sinh nào là có gương soi cả…? Và bệnh nhân thì trên đầu luôn đội một chiếc khăn..! Dần dần, ở BV một thời gian em mới hiểu…
Trong BV có một bệnh nhân bé trai rất dễ thương, tên em là Đỗ Tuấn Dũng. Cách đây vài tháng, trong lần Sinh nhật lần thứ 10 của em Dũng, chương trình Điều Ước Thứ 7 đã giúp em thực hiện ước mơ của mình là được làm Cảnh sát Giao thông. Thât tội nghiệp, em vừa mới qua đời cách đây vài ngày (hôm ngày 3/11/2016).
Tôi không biết điều ước thứ 7 của em là gì, nhưng tôi biết được rằng một trong những ước mơ của em là sức khỏe được phục hồi để em có thể trở về cuộc sống bình thường bên những người thân yêu, bên bạn bè để được làm việc, vui chơi, học tập và rèn luyện…
Ôi, những ước mơ tưởng thật như bình thường ấy nhưng đối với những người như em thật là lớn lao và khó thưc hiện được biết bao! Có như vậy chúng ta mới biết quý, biết trân trọng cuộc sống  từng giờ, từng phút, đừng lãng phí thời gian, đừng để nó trôi qua đi một cách vô ích…!

                                      ************************************
                                                                                                          Thanh Nga.
    LỜI BÀN: Đọc Truyện của Thanh Nga, tôi thấy tiếc cho em Đỗ Tuấn Dũng nào đó. Có lẽ em chưa biết Chúa. Em đã ao ước một điều bình thường, và em đã thỏa nguyện trước khi lìa đời. Phải chi em được biết Chúa, tôi chắc chắn em đã ước khác!
                                                                                                     Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: NGUYỆN CẦU TỈNH THỨC


Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật I Mùa Vọng Năm A




NGUYỆN CẦU TỈNH THỨC

“Thình lình, ngày ấy bất ưng
Nguyện cầu tỉnh thức, để đừng ngủ mê
Hai ông, một ruộng, chưa về
Một đem một bỏ, não nề phân đôi
Hai bà, một cối, chưa thôi
Một đem, một bỏ, hỡi ôi coi chừng…”

Nhắc đi, nhắc lại đã từng  
Chân co, chân duỗi lừng khừng xem khinh
Nhắc ai, nào phải nhắc mình
Bận tâm lắm nỗi, thường tình nhân gian
Đợi chi chung cục thế tàn
Mai kia, mốt nọ, bình an chắc gì!
Bức tranh vân cẩu ra chi
Phù hoa mấy thuở e khi lỡ làng
Về khi chưa tắt chiều vàng
Kẻo đêm chụp xuống trái ngang một đời
Ngửa trông lên chốn cao vời
Bến lành Cha đợi, quê Trời Chúa mong
Để luôn tỉnh thức một lòng
Thắt lưng đợi Chủ, đèn chong sáng ngời.

************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

                                 



THƠ: PHÙ VÂN & HIỆN DIỆN





    Xin giới thiệu tiếp hai bài Thơ của Tác giả Phi-lip-phê Nguyễn Công Khánh, một tâm hồn sốt sắng và nhiều trăn trở trong thơ Đạo.

PHÙ VÂN

Tôi sinh ra mình trần thân trụi
Khóc chào chối không manh áo che thân
Rồi thời gian phủ một lớp bụi trần
Tôi bỗng có điều tôi chưa hề có

Đến một lúc thế gian nầy còn đó
Tôi lìa đời với bao nỗi xót xa
Tiếc trần gian với châu báu ngọc ngà
Với danh vọng với phù hoa giả dối

Tôi không biết nên mải mê lạc lối
Chốn lưu đày mà ngỡ tưởng quê hương
Chợt tỉnh ra thương nhớ chốn Thiên đường
Xin trả lại phù vân cho thế tạm.

***********************
                                    1993
              Phi-lip-phê Nguyễn Công Khánh

HIỆN DIỆN

Ngài đã đến treo mình trên Thập Giá
Chết khổ hình ôi nhục nhã cô đơn
Chịu hàm oan không một chút oán hờn
Ngài tìm lại điều thế gian đánh mất

Ngài còn đến bên cụ già hành khất
Lê tấm thân trên nạng gỗ yếu mềm
Sống đói nghèo giữa bè bạn, anh em
Thừa tiền bạc mà thiếu tình thiếu nghĩa

Ngài còn đến với nỗi đau thấm thía
Với vết thương mưng mủ bạn thân mình
Túi lủng tiền nên đành phải lặng thinh
Nỗi nhức nhối bào mòn thân xác

Ngài còn với trẻ thơ trên đống rác
Bới bươi tìm những phế phẩm thải ra
Thân gầy còm như thể những bóng ma
Mong kiếm được một chút gì để sống

Ngài còn đến với căn nhà mái trống
Gió đông về mang rét buốt thịt da
Gió đông về tiếng con trẻ gọi cha
Trời rét quá làm sao con ngủ nổi

Ngài còn đến ủi an người tội lỗi
Mang an bình cho những nỗi cô đơn
Mang ấm êm cho những nỗi tủi hờn
Mang hạnh phúc cho những người cay cực

Mang tự do cho những người (bị) áp bức
Mang niềm vui đến những chốn đọa đày
Cho tâm hồn đang say tỉnh, tỉnh say
Say tình Chúa và tỉnh trong tình Chúa.

********************************
                                    1993
               Phi-lip-phê Nguyễn Công Khánh


THƠ: NGAI VƯƠNG


Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 33 Thường Niên C
Lễ Chúa Ki-Tô Vua Vũ Trụ



NGAI VƯƠNG

Hoàng cung, Hang(*) đá tồi tàn
Ngai Vương lạnh lẽo, cơ hàn Máng(*) hôi
Dế, trùng nhã nhạc ỉ ôi
Bò, chiên sưởi ấm quanh nôi bái chầu

Trần gian, Nhục(*) thể nhiệm mầu
Ngai Vương bờ bụi cơ cầu khắp nơi
Xuôi nam, ngược bắc một đời
Người Na-gia-rét(*) chịu lời rẻ khinh

Trên Ngai Thánh Giá tội tình
Quân Vương hiển lộ thân hình tang thương
Ngửa xem ơi kẻ qua đường
Ân tình Thập tự phi thường vô song

Không vàng nguyên, chẳng bạc ròng
Ngai Vương ngự trị trong lòng muôn dân
Lý hình, xiềng xích đâu cần
Khi Lòng Thương Xót rần rần chảy tuôn

Tình Yêu(**) dào dạt biển nguồn
Là hằng, là mãi, là luôn tuyệt vời
Thơ lòng một khúc chơi vơi
Ngai Vương dâng tiến điệu trời thênh thang.

******************************

(*) Hang Bê-lem, Máng cỏ Chúa nằm, Chúa làm người, Giê-su Người Na-gia-rét
(**) Thiên Chúa là “Tình Yêu” (Tình Yêu viết Hoa)
       Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: TIẾNG KHÓC THAI NHI và EM LÀ AI?



   Cộng đoàn kính mến. Xin giới thiệu với Cộng đoàn hai bài thơ rất cảm động của nhà Thơ Phi-lip-phê Nguyễn Công Khánh


TIẾNG KHÓC THAI NHI
                                     Công Khánh
                       Thương về các thai nhi bất hạnh

Con cúi đầu xin mẹ
Cho con được sống còn
Trong cung lòng êm ả
Tha thiết tình mẹ con

Con cúi đầu thưa bố
Dòng máu đỏ đời con
Trích ra từ tim bố
Cho con được sống còn

Chưa một lần lầm lỗi
Với bố mẹ, với đời
Với gia đình, xã hội
Thương con bố mẹ ơi!

Bên dòng đời êm ả
Con xin được làm người
Với tâm tình con thảo
Nở hoa đời tốt tươi

Nguyện xin cùng Thiên Chúa
Ban cho bố mẹ con
Sống trọn tình phụ mẫu
Giữa biển đời lao xao.

********************
                             Đà Nẵng 1994
                  Phi-lip-phê Nguyễn Công Khánh


EM LÀ AI?

                      Công Khánh
  Thương tặng các em lang thang cơ nhỡ

Em là ai mà mình trần thân trụi
Sống lang thang nơi cát bụi phố phường
Sớm tinh mơ cho tới tối mù sương
Em bươi bới để tìm cơm tìm bánh

Em là ai mà trời đêm giá lạnh
Rét run người độc manh áo tả tơi
Em mơ gì mà ú ớ chơi vơi
Bỗng bật dậy “Cha ơi! Con lạnh quá”

Em thật quen giữa những người xa lạ
Em đói nghèo giữa những kẻ no say
Thiếu gạo cơm giữa những kẻ sang giàu
Thiếu chữ nghĩa giữa những người trí thức

Em mơ ước nhưng em đành bất lực
Mái gia đình êm ấm của ngày xưa
Của những ngày mà nắng nắng, mưa mưa
Bên cạnh em có đủ cha lẫn mẹ

Mái ấm ấy giờ đây thêm buồn tẻ
Chia ba phần mà không phải đều nhau
Phần của cha chắc chắn đã bạc màu
Phần của mẹ chắc giờ này tan nát

Em luôn giữ, không bao giờ mất mát
Phần của mình với hy vọng mong manh
Phần của mình với hy vọng ngày xanh
Sẽ góp lại cùng hai phần cha mẹ

Em nhớ lắm dù em còn rất bé
Lúc ra tòa, ba mẹ bứt lìa nhau
Họ bứt lìa không một chút khổ đau
Riêng em chịu những roi đòn nghiệt ngã.

*************************
                   Đà Nẵng 1974
                 Phi-lip-phê Nguyễn Công Khánh


NGHỊ LỰC SỐNG


          Xin giới thiệu một câu truyện ngắn của Tác Giả Thanh Nga (Giáo họ Bình Sơn).



NGHỊ LỰC SỐNG

         Ở phòng tập Yoga có một em vừa mới vào tập. Em còn rất trẻ, khuôn mặt hiền và dễ thương. Đặc biệt trên đầu em luôn  đội chiếc khăn hoa rất phong cách, rất ấn tượng. Một hôm tôi đến hơi sớm, gặp em và làm quen:
-Trước đây em đã tập ở đâu chưa ?
-Dạ trước đây em cũng đã tập rồi .
        Sau một hồi nói chuyện, không kìm chế được sự tò mò, tôi buột miệng hỏi:
-Sao trên đầu em lúc nào cũng đội chiếc khăn thế?
Em ngập ngừng trả lời:
-Dạ em đang điều trị ung thư.
         Tôi hơi sững sốt vì dáng người em cao, đẹp chuẩn, tập Yoga cũng đều đặn.
         Tôi nhớ có lần trong bài tập xạc ngang, tôi và em một cặp. Em giữ chân cho tôi xạc.Chân em đưa càng rộng thì hai chân tôi xạc càng thẳng.
         Em nói với tôi:
-Khi nào đau thì cô nói em ngừng lại.
        Tôi bảo:
-Được rồi, cứ tiếp đi, tiếp,… nữa, …tiếp nữa…giữ lại…Hai chân tôi gần như một đường thẳng…
       Giữ được một lúc em lại nói:
-Cô mệt chưa cô?
      Tôi còn có thể chịu đựng thêm một lúc nữa, nhưng khi nhìn lên, tôi thấy mặt em hơi nhăn lại, chắc là em đang phải cố gắng để giữ cho hai chân tôi được thẳng.Thật cảm động…Tôi rất cảm phục ý chí vươn lên, rèn luyện trong con người của em…
      Thế mà đến hôm nay, sau chưa đầy một tháng, cuối buổi tập, em đến gặp tôi và hỏi:
-Ngày mai cô có đi tập không cô?
-Ngày mai cô có việc bận, mốt cô mới đi tập lại.
-Thế thì hôm nay là em gặp cô lần cuối rồi, ngày mai em tập buổi cuối cùng vì sáng mốt em vào Bệnh viện để điều trị tiếp…
      Tôi thật bàng hoàng:
-Thôi em hãy cố gắng điều trị, chắc đi khoảng một tháng rồi sau đó lại về tập tiếp chứ gì? Cố lên! Hẹn gặp lại!
-Em chào cô! Em sẽ về tập lại chứ,em mua phiếu ba tháng lận mà!
      Em ngồi lên xe. Bóng em xa dần …xa dần …rồi khuất sau màn đêm…
      Tôi đứng lặng một lúc, và cảm thấy thương em vô cùng…Hy vọng những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với em-con người giàu nghị lực!

                                 ************************************
                                                                                     Thanh Nga
 

THƠ: ANH LINH VỀ VỚI MƯA RƠI





 Chúa Nhật 33 Thường Niên
Kính trọng thể các Thánh Tử Đạo Việt Nam


ANH LINH VỀ VỚI MƯA RƠI

Mưa bôi trắng xóa chiều đông
Tưởng dòng lệ đẫm cậy trông năm nào
Linh về làm gió xôn xao
Thì thào hùng sử nghẹn ngào tích xưa
Án oan gánh mấy cho vừa
Nắng trưa phơi xác, chiều mưa bêu đầu!
Mảnh đời cuốc bẫm cày sâu
Công hầu khanh tướng biết đâu mơ màng
Mẹ quê một nách đảm đang
Quần lam áo lũ cao sang gì người
Khép cho phản quốc, trêu ngươi
Khắc cho “Tả Đạo”, khóc cười tang thương
Làm nên một cuộc nhiễu nhương
Ngàn năm máu nhuộm bạo cường sử xanh
Pháp trường cam phận hiền lành
Chứng nhân Đạo thật, sáng Danh Chúa Trời…

Chiều đông sùi sụt mưa rơi
Bi hùng sử ấy một thời trung trinh
Trầm ngân vẳng khúc Thiên đình
Giọt đều rờn rợn anh linh xưa về.

************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng