THƠ: PHÙ VÂN & HIỆN DIỆN





    Xin giới thiệu tiếp hai bài Thơ của Tác giả Phi-lip-phê Nguyễn Công Khánh, một tâm hồn sốt sắng và nhiều trăn trở trong thơ Đạo.

PHÙ VÂN

Tôi sinh ra mình trần thân trụi
Khóc chào chối không manh áo che thân
Rồi thời gian phủ một lớp bụi trần
Tôi bỗng có điều tôi chưa hề có

Đến một lúc thế gian nầy còn đó
Tôi lìa đời với bao nỗi xót xa
Tiếc trần gian với châu báu ngọc ngà
Với danh vọng với phù hoa giả dối

Tôi không biết nên mải mê lạc lối
Chốn lưu đày mà ngỡ tưởng quê hương
Chợt tỉnh ra thương nhớ chốn Thiên đường
Xin trả lại phù vân cho thế tạm.

***********************
                                    1993
              Phi-lip-phê Nguyễn Công Khánh

HIỆN DIỆN

Ngài đã đến treo mình trên Thập Giá
Chết khổ hình ôi nhục nhã cô đơn
Chịu hàm oan không một chút oán hờn
Ngài tìm lại điều thế gian đánh mất

Ngài còn đến bên cụ già hành khất
Lê tấm thân trên nạng gỗ yếu mềm
Sống đói nghèo giữa bè bạn, anh em
Thừa tiền bạc mà thiếu tình thiếu nghĩa

Ngài còn đến với nỗi đau thấm thía
Với vết thương mưng mủ bạn thân mình
Túi lủng tiền nên đành phải lặng thinh
Nỗi nhức nhối bào mòn thân xác

Ngài còn với trẻ thơ trên đống rác
Bới bươi tìm những phế phẩm thải ra
Thân gầy còm như thể những bóng ma
Mong kiếm được một chút gì để sống

Ngài còn đến với căn nhà mái trống
Gió đông về mang rét buốt thịt da
Gió đông về tiếng con trẻ gọi cha
Trời rét quá làm sao con ngủ nổi

Ngài còn đến ủi an người tội lỗi
Mang an bình cho những nỗi cô đơn
Mang ấm êm cho những nỗi tủi hờn
Mang hạnh phúc cho những người cay cực

Mang tự do cho những người (bị) áp bức
Mang niềm vui đến những chốn đọa đày
Cho tâm hồn đang say tỉnh, tỉnh say
Say tình Chúa và tỉnh trong tình Chúa.

********************************
                                    1993
               Phi-lip-phê Nguyễn Công Khánh