Thực Tế Ghen Tương
Vụ án O.J.
Simpson là vụ giết người vì ghen.
Nàng Nicole Brown Simpson,
một thiếu nữ kiều
diễm da trắng, có thật sự yêu chàng da đen
O.J.?
Hay vì chàng lừng danh quốc tế về thể
thao? Hay “yêu”
hàng triệu mỹ kim của chàng,
chứ không yêu chàng? Nicole có hai con, nhưng
tình tan rã vì hai người ly dị nhau. Khi bị giết,
nàng đang ở với bạn trai là
Ronald Goldman,
nên Ronald cũng bị giết theo. Qua dư luận báo
chí, tuy O.J.
ly dị Nicole, thể chất xa lìa nàng
nhưng tâm tư vốn gần gũi nàng. Như vậy là
chàng yêu nàng mà nàng không yêu lại? Nên
O.J. ghen? Có lần báo chí nói rằng
O.J. uất
ức thốt lên, đại ý: “Nếu Nicole không ở với
tôi thì không ai được ở
với nàng”. Nhiều
nguyên nhân làm cho Nicole không yêu O.J.
Nguyên nhân đó có
thể tầm thường như trường
hợp dưới đây:
Người vợ kia
không sao yêu nổi chồng vì trong
10 năm, anh không đánh răng. Đã vậy,
sáng
thức dậy là phà hơi hôi thối vào mặt vợ. Anh lại
lý luận
rằng yêu nhau có thể chết cho nhau, nên
không sợ vi trùng! Nếu anh
cảm cúm, anh lại càng
nằm gần chị hơn, để chi cảm cúm theo anh. Đã
nhiều lần
xảy ra như vậy, chị luôn van xin,
nhưng anh không buông tha. Đã vậy, anh còn
kết
tội chị có tình ý với người đàn ông khác, nên
mới hất hủi, khinh thường anh.
Rồi anh tự động
làm đơn ly dị. Chị tưởng yên thân. Nhưng anh theo
dõi từng cử
chỉ, từng nơi chị lui tới. Anh nói với
bạn hữu tương tự như O.J. Simpson:
“Nếu nó
không ở với tao, thằng nào gần nó sẽ biết tay
tao”. Rồi người chồng
điên dại này ghen cả với
em trai của vợ. Hai chị em ở chung một nhà. Lần
kia,
lấy cớ đến thăm con, anh cãi lộn với người em
trai. Rồi đánh chị. Hàng xóm
thấy huyên náo,
điện thoại báo cảnh sát. Anh phạm tội đánh
người có thương
tích, và tội vào nhà bất hợp pháp,
vì theo án ly dị, anh không còn là chồng nữa.
Anh
phải giam tù, nguyên nhân gần là vì hành
hung, nhưng nguyên nhân xa là vì
ghen.
Thí dụ khác,
đó là một chị yêu chồng tha thiết.
Đúng ra, chị muốn chiếm
hữu để anh nô lệ chị,
chứ không phải anh là chồng
chị. Anh có khả
năng điều khiển, nhiều kinh nghiệm trong việc
dùng
người, nên được hãng thuê làm giám
đốc nghành nhân viên và phổ biến sản phẩm.
Dưới quyền anh, có hàng trăm kỹ sư, nhân viên,
cũng như chuyên viên kỹ thuật.
Theo kỷ luật trong
hãng, ai muốn vào tiếp kiến anh, cần điện thoại
trước. Khi
đến phải gặp thơ ký. Thơ ký báo cho
anh. Anh chấp thuận, lúc đó có nhân viên
dẫn
tới phòng tiếp khách riêng. Phải nói rằng chị không
yêu, mà chị điên rồ.
Hàng ngày anh đi làm về là
bị chị lấy khẩu cung, tra hỏi xem đàn ông hay bà
đem cà phê cho anh? Cô nào hôn mà trán có màu
hồng? Tại sao không thuê thơ ký
là đàn ông mà
là đàn bà? Lại còn lựa cô đẹp nữa? Anh trả lời
“yes” cũng chết,
mà trả lời “no” cũng chết. Sau
nhiều lần, anh trở thành lầm lì, chẳng nói
chẳng
rằng. Chị lại càng ghen. Rồi chị tới hãng, bất chấp
luật lệ, xồng xộc
vào thẳng văn phòng của anh. Tuy
mất thể diện với nhân viên, anh vốn còn bình
tĩnh
để ôn tồn hỏi: “Em có việc gì cần anh ngay?” Chị
xấc xược: “Phải, tôi
cần anh cho tôi biết con nào
ở đây bỏ bùa anh, để anh quên tôi?” Sau vụ
chị
“đánh ghen” vì ghen bóng ghen gió này, liên
tiếp mấy tuần anh không về nhà.
Hàng ngày tan
sở, anh đến ở nhà bạn. Anh nói với giọng chán
nản: “Tôi sợ
nàng”. Như vậy, ghen tương làm
nàng chiếm được gì? Tâm hồn chàng? Thân xác
chàng? Hay mất tất cả?
Thực
tế là nhiều người ghen. Vụ án O.J. Simpson
vì ghen. Người
chồng vào tù vì ghen. Người vợ
xồng xộc tới sở cũng
vì ghen. Hình như ghen nằm
sẵn trong máu con người. Vì vậy, ca
dao tục ngữ
nói: Ớt nào là ớt chả cay, Gái nào là gái chả
hay ghen
chồng?
Như vừa nhìn
mấy trường hợp trên, không
nguyên đàn bà ghen, mà đàn ông
cũng ghen.
Vậy đây là động lực thúc đẩy con người ghen?
Tại
sao Nicole Brown và bạn trai bị giết? Và
nhiều câu hỏi tại
sao, tại sao được đặt ra, như tại
sao chồng không đánh răng, miệng thối,
mà còn
ly dị vợ? Tại sao vợ vào tận hãng nhục mạ
chồng? Tại sao anh nhớ vợ,
thao thức không ngủ,
nhưng khi thấy vợ đi làm về, anh lại cộc cằn với
vợ? Đâu
là câu trả lời cho những tại sao, tại sao
này? Tuy do nhiều nguyên
nhân, nhưng có thể quy
tụ thành bốn nguyên nhân chính, đó là chiếm
hữu, tâm
lý sợ sệt, đời thơ ấu bất hạnh, và cuối
cùng là bảo vệ tình yêu chính đáng.
II. Ghen Vì Chiếm Hữu
Chiếm hữu người
yêu như một món đồ mình có.
Nếu tôi có chiếc nhẫn hột xoàn,
căn nhà, hay có
món tiền, v.v., lúc đó tôi có quyền nâng niu, xử
dụng,
hay cũng có quyền liệng bỏ đi tùy ý. Tôi
không phải hỏi ý kiến ai, cũng như
không ai được
xâm phạm đến vật dụng tôi có. Nếu ai vào
nhà mà tôi không muốn,
tôi có quyền ngăn cấm.
Khi cấm mà còn cưỡng bức vào, tức là xâm phạm
gia cư
bất hợp pháp. Nếu bị bắn chết, tôi không
chịu tội.
Tình yêu vừa
là chiếm hữu, vừa vượt lên trên
chiếm hữu, cao thượng hơn chiếm hữu.
Trước tiên,
tình yêu là chiếm hữu, vì khi cưới xin, thề hứa
chung
thủy với nhau, thì người này thuộc về
người kia. Có mẩu chuyện vui kể lại
rằng nhà
truyền giáo kia dạy sinh ngữ cho người thổ dân,
để họ có thể học
giáo lý bằng sách mới nhập cảng.
Nếu ngài chỉ vào con sông và nói: “Con
sông”, thì
tất cả lập lại “Con sông”. Thầy trò vui vẻ thực
hành như vậy khắp
nơi, từ ngoài cánh đồng cho
đến băng qua thung lũng. Khi tới ven rừng, thầy
trò bắt gặp một cặp đang chăn gối trong bụi
rậm. Nhóm thổ dân gặng hỏi: Gọi làm
sao? Vị
truyền giáo lúng túng, trả lời cho xong chuyện:
Đạp xe đạp. Một thanh
niên trong nhóm giương
cung bắn người đàn ông. Vị truyền giáo hoảng
hốt ngăn
lại: Đừng bắn, có tội! Anh thanh niên
tức tối trả lời: Nhưng nó đạp chiếc xe
đạp của con!
Câu trả lời
của anh thổ dân vừa đúng vừa
sai. Đúng vì không được cướp
vợ của người
khác. Sai, vì vợ hay chồng không ngang hàng như
vật vô tri, như chiếc xe đạp. Do đó, có thể hủy
diệt đồ vật thuộc về mình, nhưng
không được hủy
diệt bản thân mình, hay hủy diệt bất cứ người
nào, dầu người
đó là con, là bạn, kể cả người
mình ghen ghét. Được ngăn cấm việc làm xấu,
nhưng không được giương cung bắn người làm điều
xấu.
Điểm thứ hai chứng
tỏ tình yêu không phải là chiếm
hữu, vì trong chiếm hữu, chỉ có một phía có
quyền
xử dụng, còn phía kia bị xử dụng, chứ không được
xử dụng lại người
chiếm hữu mình. Chỉ phía người
nuôi ngựa xử dụng ngựa, cỡi ngựa, dùng ngựa
kéo
xe, v.v., chứ ngựa không xử dụng lại người, bắt
người “có đi có lại mới
toại lòng nhau”, để ngựa
leo lên lưng người, người kéo xe cho ngựa ngồi! Do
đó,
giữa người và ngựa không có tình yêu. Cùng
lắm, chỉ có lòng thương, thương
xót con ngựa
nhiều năm phục vụ mình. Tuy cùng là người,
nhưng trong chế độ nô
lệ, người nô lệ “không có
quyền xử dụng lại người chiếm hữu mình”.
Trên giấy tờ, ngày
nay hết nô lệ. Nhưng trên thực
tế, còn nhiều nô lệ. Ai độc tài, thì
người đó
đang bắt kẻ khác nô lệ mình. Mình nhân danh
tình yêu để hủy diệt
tình yêu. Nhiều cha mẹ lạm
dụng giáo dục để đẩy con vào vòng nô lệ sự
độc
đoán của mình. Vợ nô lệ chồng, cũng như
chồng nô lệ vợ. Hàng ngàn người làm
công nô
lệ ông chủ, nhất là nô lệ bà chủ. Nhiều chuyện
ghen tương xảy ra vì
con người nghĩ sai lầm về
liên hệ vợ chồng, quan niệm rằng vợ chồng là
“của”
nhau. Tôi xử dụng vợ thay cái máy thái thịt.
Như vậy, vợ ngang hàng với cái máy
thái thịt mà
thôi. Thay vì mua máy để thái thịt thì tôi “mua”
vợ để vợ
làm cơm thịt hầu hạ tôi. Máy nằm
gọn trong tay tôi, nên vợ cũng nằm gọn trong
tay
tôi. Tôi ra lệnh cho vợ như ra lệnh cho máy. Trái
lại, nhiều người vợ
cũng cư xử độc tài với chồng.
Nếu không thì không có những chuyện hài hước về
chồng sợ vợ.
Tình yêu vượt
lên trên sự chiếm hữu, vì tình yêu là
nhân vị, còn chiếm hữu là vật vô tri.
Không kính
trọng vật vô tri, mà chỉ săn sóc vật vô tri để mình
xử dụng được
lâu dài hơn, ít trở ngại hơn. Nghĩa là
mình săn sóc vật vô tri vì ích lợi của
mình, chứ
không vì ích lợi của đồ vật đó. Đây là lý do có
người bị chê cười
khi lệ thuộc đồ vật, thí dụ săn sóc
chiếc xe quá đáng. Sợ hư xe, để con cảm sốt
mà
không dám dùng xe để chở con khi trời mưa.
Có người ngang nhiên tuyên bố:
Cho mượn vợ
chứ không cho mượn xe. Trong trường hợp này,
vợ thua vật vô tri.
Có câu chuyện
vui, đó là một người chồng nghe
tin vợ lái chiếc xe mới mua,
bị tai nạn, phải vào
nhà thương. Anh tức tốc đến thăm, vừa
khóc
vừa hỏi: “Em tự mở cửa xe ra được hay phải phá
cửa
xe?” Vợ trả lời: “Em lái xe đến nhà thương”.
Anh reo lên: “Nghĩa
là chiếc xe không bị hư hại
gì?” Như vậy, người chồng này quý xe hay quý
vợ?
Đến nhà thương vì thương vợ hay thương xe?
Ít bữa sau, hai vợ
chồng này đẩy con đi hội
chợ. Đến chỗ đông người, có nhiều trẻ con cũng
ngồi trên xe đẩy. Anh đánh tráo, đẩy chiếc xe
không phải con của mình. Vợ
hoảng hốt bảo:
“Sao anh đẩy con người khác?” Anh trợn mắt
nói nhỏ: “Chiếc xe
này mới hơn!” Như vậy anh
muốn giữ con hay giữ chiếc xe đẩy con?
Cần kính trọng
nhau vì người này ngang hàng với
người kia về địa vị làm người. Tôi là
người lao
công, anh có quyền sai khiến, nhưng không thể
khinh bỉ nhân vị của
tôi, vì chúng ta cùng
ngang hàng địa vị là người. Với tư cách “là người”,
tôi có thể ngay thẳng, trong sạch, rộng lượng, v.v.
Anh hơn tôi về vật chất,
còn tôi hơn anh về lòng
thương yêu đùm bọc nhau. Anh lạm dụng tôi,
còn tôi
che chở những người bị anh lạm dụng. Khi
ghen, đa số không kính trọng nhau.
Nghĩa là
biến nhau thành đồ vật. Rồi cục súc với nhau như
con vật. Ghen là ấu
trĩ, non nớt, vì nếu mình coi
người khác như đồ vật thì chính mình là đồ vật
trước.
Ai dìm người khác xuống là dìm chính mình.
Chị Thanh
cưới anh Toán 15 năm rồi, nhưng chị luôn
có mặc cảm là anh
không yêu chị. Chị ghen, và
ghen bệnh hoạn. Một đàng
chị muốn chồng yêu
chị; đàng khác, chị bắt bẻ chồng tớ mức dầu anh
cố
gắng yêu cũng không yêu nổi. Ngày mới cưới,
chị nghi ngờ anh có tình nhân cũ.
Mấy năm liền,
hầu như ngày nào chị cũng hạch hỏi, điều tra xem
trước khi lấy
chị, anh hẹn hò với cô nào? Trong
câu chuyện hàng ngày, nếu anh ấp úng, vụng
về,
thì chị kết tội vì tương tư người cũ, nên lú lẩn trí
khôn. Nếu anh vui vẻ
hoạt bát, chị lại kết tội là
“đẹp trai, ăn nói có duyên”, dĩ nhiên nhiều cô
mê. Tại sao không khai tên những cô đó ra?
Lúc nào chị cũng có lý, còn anh vô
lý. Sau này,
khi đã có con, vì công việc làm, anh có nhiệm
vụ giao tiếp với
nhiều giới. Chị buộc anh phải bắt
điện thoại song song, để ở nhà dầu anh nói
chuyện với ai, chị đều có thể nghe được chuyện
anh nói.
Có khi
chị Thanh nhận mình bị bệnh, nhưng lợi
dụng tình trạng bệnh này để hành
hạ chồng hơn.
Nghĩa là nếu chị sai lỗi, thì chị buộc anh phải
tha thứ cho
người bệnh. Còn nếu anh sai lỗi, thì
chị kết tội anh có ẩn ý xấu, vì anh
không bị bệnh
như chị. Tức là chị luôn trắng án, còn anh lúc
nào cũng có án
treo. Chị yên lặng thì nhà êm đềm.
Còn chị bới tội thì nhà inh ỏi như bị
cháy. Mấy
con lớn đều bỏ nhà lấy cớ đi học xa.
Trong công việc
làm ăn, anh Toán có nhiều
người thương mà cũng có nhiều
người ganh tị.
Những người ganh tị này biết tình trạng gia đình
anh Toán
căng thẳng, nên họ mượn tay vợ để
hại chồng. Thật ra, họ hại cả hai vợ chồng và
các con anh chị luôn. Họ rỉ tai chị Thanh rằng
họ bắt được quả tang anh Toán
ôm hôn người
thơ ký trẻ đẹp. Từ hôm đó, chị Thanh hay bị nhức
đầu, đau ngực. Trong
giấc mơ ngủ đêm, chị hay ú
ớ: “Mày là của tao ... Mày chết với tao”. Mấy bạn
gái đến thăm, chị than van:
- Có ai có
chồng quỷ quyệt như Toán không? Em
thách đứa nào đụng đến Toán.
Một là cả hai đều
chết, hai là em hành hạ Toán đến không ngẩng
đầu lên
được thì thôi.
Cuối tuần
nọ anh Toán ngủ ngày. Chị Thanh
đến lay anh dậy:
- Nói, nói ngay.
Anh thương con nào mà giấu em?
Vì trong tuần
quá mệt mỏi nên anh ú ớ:
- Thương em.
Rồi anh
ngủ thiếp đi. Tưởng như vậy là êm, không
ngờ chị cuồng loạn vì ghen, miệng lẩm bẩm:
- Giết. Phải giết!
Chị vào bếp,
lấy con dao phay, cứa cổ anh. Chị
thanh toán anh vì ghen. Sau
mấy tháng điều trị,
may anh không chết. Toà án phán quyết chị
phải
vào nhà thương tâm trí lâu dài. Chị muốn có
anh nên mất
anh, và mất chính mình...
|