CHÙM THƠ VỀ MỤC TỬ


Thi Ca Tin Mừng ChúaNhật IV Phục Sinh Năm A

NGÀI LÀ CÁNH CỬA

Tự tình làm Cửa chuồng chiên
Làm thân Mục tử dịu hiền khoan dung
Tay roi, tay gậy oai hùng
Đồng xanh suối mát vẫy vùng thảnh thơi

Ngài là cánh Cửa lên Trời
Ai vào Cửa ấy một đời hồng ân
Thỏa thuê ân điển Thánh Thần
Dầu muôn thử thách đường trần bình an

Tiệc ngon bày sẵn đầy bàn
Rượu nồng thịt béo tràn tràn no say
Thần lương ban phát ngày ngày
Đường quê bổ sức khách đày long đong

Ơi Chàng-Mục-Tử con mong
Duy Chàng mới thỏa tấm lòng khát khao
Quân vương bởi tự Trời cao
Con Đường chân lý ngọt ngào hằng sinh.

************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

CHỈ CHÀNG MỤC TỬ ẤY


Tay roi tay gậy lên đường
Kìa Chàng Mục tử dễ thương dẫn đầu
Đàn Chiên chẳng phải lo âu
Đồng xanh suối mát lũng sâu non dài
Hành trang nào vác lên vai
Nắng sờn ngày sớm sương phai đêm trường
Chiên về từ khắp muôn phương
Cùng chung một đích chung Đường Giê-su
Ngàn xưa cho đến ngàn thu
Duy Chàng Mục tử lãng du dẫn đầu
Vai mang Thập Giá nhiệm mầu
Ngược xuôi tất tả cơ cầu vì Chiên
Đồng xanh là Thịt (*) hiển nhiên
Suối mơ là Máu (*) rửa tiền kiếp xưa..

Ôi, Chàng Mục tử con ưa
Chỉ Chàng Mục tử ấy (**) vừa lòng con.

**************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

(*)   Mình Máu Thánh Chúa
(**) Chúa Giê-su Chúa chiên lành

ÔI MỤC TỬ GIÊ-SU

Con đã nghe từ bao đời luận điệu
Tôn giáo là thuốc phiện bả mị dân
Ru bầy Chiên ngu dại đến vong thân
Ngoan ngoãn lắm một đời làm nô lệ

Người Chăn Chiên, một bức tranh thật tệ
Tay nào roi, tay gậy sắt hung hăng
Lũ Chiên ngu lủi thủi chẳng vùng vằng
Một thứ Đạo tuyệt vời để tha hóa

Cây gậy sắt với Chiên đâu đại họa?
Gậy có dùng hành hạ lũ Chiên đâu
Gậy vung lên, kinh khiếp sói gục đầu
Niềm hạnh phúc bao la là khôn tả

Người Mục tử đã vì Chiên vất vả
Hằng đi đầu dẫn bước lũ Chiên thương
Những đồng xanh bao suối mát lạ thường
Ngày nắng hạ đêm thu vàng quạnh quẽ

Đối với Chiên, Chủ thiết thân như Mẹ
Một tình yêu vời vợi quá trăng sao
Biết từng con không lẫn lộn con nào
Bỏ cả mạng cho đàn Chiên yêu dấu

Yêu là thế, ngoại nhân sao hiểu thấu
Vong thân này tha hóa nọ, còn lâu
Tình yêu ôi, hai chữ rất nhiệm mầu
Đi mà học kẻo một đời mất mát

Ôi Mục tử Giê-su là khúc hát
Là bài thơ con chất ngất men say
Là tình yêu con mãi muốn tỏ bày
Nhiệm huyền ấy bao giờ đời sáng tỏ.

**********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng

CHÚA CHIÊN MUÔN THUỞ
Tay roi, tay gậy dẫn đầu
Non xanh gió mát, lũng sâu suối ngàn
Đồng xanh no thỏa bình an
Gậy, roi ngăn thú, giữ  đàn chiên ngoan

Cùng ăn cùng ngủ, hợp đoàn
Hiểm nguy tất tả lo toan mọi bề
Chiên lành, chiên ghẻ, chẳng chê
Ngày mưa tháng nắng đi về có nhau

Đàn chiên muôn vẻ muôn màu
Chúa chiên một dạ trước sau nhân từ
Đàn chiên con được con hư
Chúa chiên yêu quý chỉ như mỗi mình(*)

Yêu cho đến độ hy sinh
Yêu cho đến nỗi nhục vinh chẳng màng
Chúa chiên tột đỉnh cao sang
Nên Chiên-sát-tế phũ phàng vì yêu

Chúa chiên muôn thuở huyền siêu!

************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Như chỉ duy mình ta trên đời

CHÚA CHIÊN LÀNH.

“Ta là Mục Tử nhân lành
Ta hy sinh mạng sống dành cho chiên
Kẻ làm thuê thấy sói điên
Bỏ chiên mà chạy mặc chiên nguy nàn
Ta, Mục Tử của bình an
Chiên Ta, Ta biết, cả đàn biết Ta
Cũng như Cha biết về Ta
Và Ta hằng biết Chúa Cha cao vời
Ta còn chiên khác trên đời
Những chiên thất lạc xa rời đàn đây
Ta mang chúng về hợp bầy
Chúng nghe biết tiếng Ta đây mà về
Sẽ là đàn chiên một bề
Và một Mục Tử vỗ về thương yêu
Cha Ta yêu Ta rất nhiều
Bởi Ta tự thí mạng liều vì chiên
Tự quyền Ta thí mạng hiền
Tự quyền Ta lấy lại liền mạng Ta
Đấy là mệnh lệnh của Cha”.

Hỡi lòng Mục Tử bao la nhân lành
Chúa chiên của cõi cao xanh
Đấng liều cả mạng sống dành cho con
Thử xem cõi đời héo hon
Có ai thủ lãnh sắt son như Ngài
Ai yêu thuộc hạ chẳng phai
Thần Minh có một không hai tuyệt vời
Giê-su chính Con-Chúa-Trời
Chúa chiên lành, Đấng cứu đời, từ nhân.
  --------------------------------------
  Giu-se Nguyễn Văn Sướng. 

THƠ: CHÚA HẰNG KỀ CẬN & CHÚA LUÔN ĐỒNG HÀNH



Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật III Phục Sinh A

CHÚA HẰNG KỀ CẬN

Em-mau thất vọng ngày xưa
Bây giờ đại dịch(*) cũng thừa hoang mang
Gian nan thử thách đá vàng
Còn nhờ ơn Chúa soi đàng đỡ nâng

Nhiệm huyền mờ mịt chín tầng
Ba đào ai dễ xin vâng lòng Trời!
Đường trần phải bước chơi vơi
Buông xuôi lắm kẻ rụng rời tâm can

Đồng hành Thánh Thể ủi an
Dịu dàng Lời Chúa bảo ban sớm chiều
Sợ chi bão tố cuồng triều
Sợ gì kiệt mỏi liêu xiêu đường dài

Tín trung Chúa chẳng đơn sai
Quan phòng Ngài đã an bài huyền vi
Em-mau xưa Chúa cùng đi
Dịch(*) nay Chúa chẳng dễ chi xa rời

Xin cho con suốt một đời
Tin yêu phó thác tình Trời bao la
Vui, buồn, sướng, khổ, nhận ra
Chúa hằng kề cận sâu xa nhiệm mầu.

***********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Corona virus2

CHÚA LUÔN ĐỒNG HÀNH


Chúa vẫn thế, vẫn đồng hành nhân thế
Cùng con người chia cực sẻ buồn đau
Hai ngàn năm đâu chỉ mỗi Em-mau
Mà buồn quá, mấy ai người nhận biết

Kìa đổ vỡ bao cảnh đời thảm thiết
Bao mặt người câm nín đến thê lương
Những oan khiên trằn trọc suốt đêm trường
Và tang tóc, này sinh ly, tử biệt

Những bất công đuổi đeo đời thua thiệt
Chúa đấy sao! Ôi, con mắt Đức Tin
Sao cao sang vinh hiển đến vạn nghìn
Đồng hành vẫn chỉ lại là miếng “Bánh”!

Giữa cuộc đời, Chúa vẫn hằng ở cạnh
Chỉ là con, mù mở đã bao năm
Bả thế gian, chỉ trô trố chằm chằm
Sao thấy được bên đời Ngài hiu quạnh

Xin cho con mở lòng đừng trốn tránh
Để mắt lòng thấy Chúa vẫn bên con
Chúa là anh trong cuộc sống mỏi mòn
Chúa là chị tảo tần đời vất vả

Chúa bên con đâu ai người xa lạ
Người chung bàn, kẻ chung sở, nhục vinh
Xin giúp con lòng yêu mến thật tình
Và thấy Chúa đồng hành trong cuộc sống.

*****************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



THƠ: KHÔNG THẤY VẪN TIN



Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật II Phục Sinh Năm A

KHÔNG THẤY VẪN TIN


“Tay chưa xỏ thấu lỗ đinh

Mắt chưa tường tận, thiệt tình chẳng tin..”



Dễ chi thiên hạ nhận nhìn

Cân, đo, đong, đếm, như in còn ngờ

Mà bao nhiêu chuyện bá vơ

Quỷ thần, phong thủy tin thờ, buồn thay!

Mới hay thị hiếu xưa nay

Mạnh hơn lẽ thiệt điều ngay trên đời

Chân lý dù có tuyệt vời

Không bằng chút lợi trời ơi, tầm thường

Vĩnh hằng mù tít thiên đường

Trần gian tạm bợ du dương cận kề

Đời này thỏa sức say mê

Đời sau mặc kệ nẻo về còn xa.



Cho con tin kính mặn mà

Dù là phú quý, dù là lợi danh

Không bằng một chút lòng thành

Mắt không hề thấy quyết dành Đức Tin.

************************

Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: XIN XÓT THƯƠNG ĐOÀN CON



Chúa Nhật Phục Sinh 2020

XIN XÓT THƯƠNG ĐOÀN CON

Phụng Vụ Thánh tạm ngừng giờ lặng lẽ
Giáo đường gầy đại dịch(*) đứng bơ vơ
Chay qua đi, tuần Thánh cũng không ngờ
Phục sinh đến ngóng mong hoài Thánh lễ

Đại Hồng Thủy, Nô-ê, người khinh dể
Xô-đôm trời mưa cháy lửa diêm sinh
Bốn mươi năm sa mạc héo dân tình
Huyền cầm khóc Ba-by-lon biệt xứ

Dương trần mỏi chân chùng đường lữ thứ
Vắng chuông chiều chừ lữ khách cô đơn
Kinh cầu chừng nài nẳng mãi van lơn
Xót thương đến đoàn con mùa đại dịch

Tiếng than thở xé lòng đêm tịch mịch
Nhân họa này cội căn ấy, Cha ơi
Lỗi tại tôi, giờ đâu thốt ra lời
Xin đấm ngực tìm về bên gối Chúa

Lệ tai ương giờ đã tràn ràn rụa
Nghoảnh mặt nhìn rút ngắn những tai ương
Ôi, Phục sinh, Chúa sống lại phi thường
Cho đoàn con thoát nguy nàn đại dịch.

************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Covid-19

CHÙM THƠ Lễ Lá và Tuần Thánh 2020



Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật Lễ Lá và Tuần Thánh 2020

GIÁO ĐƯỜNG MÙA ĐẠI DỊCH(*)

Chiều nghiêng đổ vạt nắng vàng thoi thóp
Ngọn gió gầy ngơ ngác tháp chuông cao
Hàng Sưa xanh khe khẽ tiếng rì rào
Cô đơn đứng Giáo đường mùa đại dịch

Ghế gục đầu im lìm cùng tịch mịch
Ánh đèn chầu leo lét đẫm hoang vu
Không gian thêm quạnh vắng giữa tù mù
Trên cao Chúa gục đầu buồn lặng lẽ

Nghe sâu thẳm tơ lòng rung nhè nhẹ
Nhiệm huyền về réo rắt khúc mê ly
Thoảng bên tai lời kinh vẳng thầm thì
Phụng vụ Thánh dường đang rộn ràng cử

Chiều tĩnh lặng Giáo đường đời lữ thứ
Đại dịch dài tô đậm nét cô đơn
Nắng xiêu nghiêng bóng nhạt dáng tủi hờn
Sa mạc cũ bốn mươi năm(**) huyền nhiệm!

********

Giu-se Nguyễn Văn Sướng

(*) Corona Virus (2) chủng mới
(**) Mai Sen dẫn dân Chúa đi qua sa mạc

HOAN HÔ ĐẢ ĐẢO

Hô sa na, Đấng bởi Trời
Nhân Danh Thiên Chúa xuống đời cứu dân
Đây là thời đại hồng ân
Thời mà Con Một, Chúa phần cho ta

Hô sa na, Hô sa na
Kìa xem đá cũng kêu la vui mừng
Đầy đàng khăn, lá tưng bừng
Đoàn dân đón Chúa rưng rưng vào thành

Lòng người ngẫm cũng mong manh
Hoan hô, đả đảo, chỉ mành chuông treo
Hôm nay người vẫn đi theo
Ngày mai ngoảnh mặt bọt bèo tâm can

Dù khi hạnh phúc bình an
Dẫu lần giông tố gian nan nào ngờ
Một đời theo Chúa như thơ
Ngày về vững dạ đón chờ Thiên cung.

**************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng


ĐÊM Ô-LIU.

Con tìm đến với vườn Dầu đêm tối
Chúa quỳ kia thinh lặng giữa mênh mông
Tiếng sói tru hay tiếng Quỷ gào đồng
Đêm tăm tối bủa vây ngàn Sự Dữ.

Trận chiến cuối giằng co sinh và tử
Hạt lúa mì giờ gieo xuống đất đen
Đêm không trăng tăm tối chẳng ánh đèn
Cô đơn quá bờ vai mang thế giới.

Nỗi thống khổ theo mồ hôi lăn tới
Đỏ như màu máu nóng của tim yêu
Tiếng kêu thương rúng động cả huyền siêu
“Xin đừng lấy ý con, Cha Thánh hỡi”.

Sương đêm dày phủ nặng vai phấp phới
Chút ấm lòng ai chia sẻ canh thâu!
Cảnh tiêu sơ rùng rợn đến nhiệm mầu
Cô đơn đến cả bóng mình cũng vắng.

Đã ràn rụa đêm nay tràn chén đắng
Chúa âm thầm cạn chén giữa đêm đen
Cha quay lưng, người bỏ mặc, phận hèn
Chỉ còn lại thân tội đồ gớm ghiếc!

Người quỳ đấy im lìm thân đơn chiếc
Nước mắt này Người nuốt ngược trong tim
Vườn Ô-Liu đồng cảm cũng im lìm
Và trùng dế theo nhau cùng bặt tiếng.
Trăng sao ngàn khép mi nằm chết điếng
Cho đất trời tăm tối, tối tăm thêm
Đêm mất đi thi vị của êm đềm
Giờ cao điểm, giờ Ác Thần hoạt động.

Con lặng lẽ ngước trời cao lồng lộng
Mắt lệ tràn giọt thống hối ăn năn
Đêm Ô-Liu  còn nặng mãi trở trăn
Người hấp hối dưới đau thương vạn thuở.

*******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng.
DI NGÔN CỦA NGƯỜI TỬ NẠN

Người Tử Nạn rướn mình trên Cây Gỗ
Không gian chừ đặc quánh đến mênh mông
Thời gian như dừng lại với vô cùng
Và đau đớn xem chừng đà bất tận.

Người Tử Nạn ngước mắt lên van vỉ:
“Việc chúng làm, chúng không biết Cha ơi”
Tiếng kêu thương chẳng động chút lòng người
Mà rúng động Thiên Cung muôn Thần Thánh.

Anh tử tội kề bên chừng tỉnh ngộ:
“Nhớ đến tôi khi về nước, Ngài ơi”
Quay sang anh, Người Tử Nạn hiền lành:
“Anh sẽ ở, hôm nay trên Thiên Quốc”.

Có tiếng nấc nghẹn ngào, Người cúi xuống:
“Vâng, thưa Bà, con Bà đấy, Bà ơi
Còn con yêu hãy nhận lấy mẹ hiền”
Một lời nói mà ba lòng thổn thức.

Người Tử Nạn lại ngước nhìn Cao Thẳm:
“Cha nhân từ, Cha nỡ bỏ con sao!”
Tiếng run run nghe như trách như hờn
Và Cao Thẳm bão lòng cuồn cuộn sóng.
Người mất máu sốt cao trong mê sảng
Giọng khàn đi khi cố nhếch môi khô
Người khát khao trong nỗi khát riêng mình
Trong cùng cực tận bồn chồn: “Ta khát”.

Nén đớn đau  Người rướn mình để thở
Trên chiếc giường thô nhám đứng chông chênh
Người nấc lên trong yếu nhược suy tàn:
“Mọi sự đã hoàn thành” như gió thoảng.

Gom tàn lực Người nhìn Lên lần cuối:
“Linh hồn con xin phó thác nơi Cha”
Cả không gian ra thanh vắng lạ lùng
Vì Thiên Quốc sấp mặt quỳ, lặng lẽ!

Người Tử Nạn đã vào trong Bất Tử
Người muôn đời duy nhất đáng tôn vinh
Mà nghe Tên, Quỷ Hỏa ngục hoảng kinh
Và muôn gối mến yêu quỳ thờ lạy.

****************
Giu se Nguyễn Văn Sướng.
TRÊN ĐỒI CAO

Đồi cao gió ngập hồn
Ai đứng đó bôn chôn
Nắng nhạt chiều dần tắt
Dịu dàng vướng cuối thôn

Trơ vơ cây Gỗ cao
Vẳng tiếng gió xì xào
Xác xuống rồi người hỡi
Tìm chi đứng khát khao?

Buồn sao phủ nặng đầy
Sầu chẳng gió đưa mây
Chỉ thấy lòng da diết
Cô đơn chiếc bóng gầy

Đồi cao Xác xuống rồi
Nắng sắp lịm về thôi
Cây Gỗ còn in bóng
Nền xanh đậm núi đồi

Dường như mắt vẫn đương
Tai vẫn tiếng yêu thương
Nấn ná hoài không nỡ
Bóng người bóng Gỗ vương

Nhạt nhòa nắng tắt dần
Đêm kéo xuống phân vân
Thổn thức về theo gió
Mơ hồ tiếng gót chân.
    ------------------------
 Giu-se Nguyễn văn Sướng
TA KHÁT!


Gió lồng lộng đồi cao chiều nóng gắt
Lũ mây ngàn gió cuốn bặt phương nao
Nắng chói chang nung giọng mãi thều thào
Còn thê thảm tiếng van nài “Ta khát!”

Một chút giấm nặc nồng mùi chua chát
Những linh hồn ghẻ lạnh với Thương Yêu
Những đam mê mù quáng dại dột liều
Những kiêu ngạo hợm mình trong lối chết

Một chút giấm mỉa mai người yếu mệt
Đẩy tận cùng độc ác đến vô luân
Hung thành tâm, tàn quen tánh đã thuần
Buồn, buồn quá một đời chưa hối cải!

Một chút nước từ nay dành sửa lại
An ủi Người, cơn túng quẫn đau thương
Một chút mây, một chút gió tầm thường
Dịu cơn khát đã hằng thiên niên kỷ

Chiều xuống chậm vọng buồn lời van vỉ
Giọt nào trầm rơi đục xuống con tim
Tiếng kêu thương “Ta khát” đã lặng chìm
Hoang vu phủ ngập ngừng màu tím biếc.

******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
ĐẮNG LÊN TRÀN CHÉN

Sương đêm đẫm ướt đôi vai
Sao mồ hôi máu chảy dài trở trăn
Sầu ghi đậm trán vết hằn
Buồn cho giọt lệ ngược lăn trong lòng
Gối quỳ đã mỏi lưng cong
Tâm tư trĩu nặng ai đong mà đầy
Đêm trời dầy đặc từng mây
Trăng sao khép mắt gió gầy khép môi
Vẳng trong xào xạc núi đồi
Tiếng lòng nhẹ thoảng bồi hồi canh thâu
Đắng lên tràn chén nhiệm mầu
Đêm đen một thuở Vườn Dầu khắc ghi.
----------------------------------
Giu-se Nguyễn Văn Sướng