TUẦN THÁNH VÀ PHỤC SINH 2021
Cộng đoàn kính mến.
Giáo xứ chính thức bước vào Tuần Thánh và chuẩn bị đón mừng Chúa Phục sinh sau mùa Chay dài chuẩn bị. Kính mời Cộng đoàn xem lại vài hình ảnh mà Ban Truyền Thông Giáo xứ đã ghi lại, khởi đầu là Lễ Lá và kết thúc với Lễ Phục sinh vinh hiển của Chúa Kitô.
Ban Truyền Thông.
HÔ-SA-NA MÔI MIỆNG.
Một bản án, một con người
Hai ngàn năm lẻ khóc cười thế nhân!
Hôm qua đón rước toàn dân
Hôn nay kết án tội gần tội xa
Mỉa mai thay Hô-sa-na
Hoan hô chúc tụng gào la vang trời
Nào đường lá trải tơi bời
Nào người phấn khởi lời lời tin yêu
Niềm tin rực sớm, tàn chiều
Chỉ là môi miệng mỹ miều thế gian
*
* *
Cho con khi phải gian nan
Gặp khi phải bước cơ hàn long đong
Sắt son vẫn một lòng trong
Trung thành theo Chúa ước mong một đời
An, nguy cũng chỉ nhất thời
Chúa là hằng cửu đời đời bình an.
***********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
THÁNH GIÁ TÍM
Thánh Giá chiều nay tím phủ rồi
Thương trầm tuần Thánh tím loang trôi
Buồn buồn giọng gẫm đàng thương khó
Ai vãn cung sầu khóc Chúa tôi
Ngọn nến cuối cùng cũng tắt đi
Giáo đường tĩnh lặng gió thầm thì
Lũ chim ríu rít thêm buồn lạ
Thảng thốt mơ hồ khúc Thánh thi
Cung Thánh sâm nghiêm vắng lặng tờ
Đèn Chầu leo lét ánh hoang sơ
Im lìm Nhà Tạm trơ vơ quá
Hiu hắt như ai dáng đợi chờ
Tím cả không gian vẳng gió đưa
Tím lên vạt nắng đổ lưa thưa
Lòng ai tím lịm mùa thương khó
Như tím hồn Ai thuở rất xưa.
****************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
TAM NHẬT THÁNH
THỨ NĂM TUẦN THÁNH
THÁNH LỄ TIỆC LY
ĐÊM Ô-LIU.
Con tìm đến với vườn Dầu đêm tối
Chúa quỳ kia thinh lặng giữa mênh mông
Tiếng sói tru hay tiếng Quỷ gào đồng
Đêm tăm tối bủa vây ngàn Sự Dữ.
Trận chiến cuối giằng co sinh và tử
Hạt lúa mì giờ gieo xuống đất đen
Đêm không trăng tăm tối chẳng ánh đèn
Cô đơn quá bờ vai mang thế giới.
Nỗi thống khổ theo mồ hôi lăn tới
Đỏ như màu máu nóng của tim yêu
Tiếng kêu thương rúng động cả huyền siêu
“Xin đừng lấy ý con, Cha Thánh
hỡi”.
Sương đêm dày phủ nặng vai phấp phới
Chút ấm lòng ai chia sẻ canh thâu!
Cảnh tiêu sơ rùng rợn đến nhiệm mầu
Cô đơn đến cả bóng mình cũng vắng.
Đã ràn rụa đêm nay tràn chén đắng
Chúa âm thầm cạn chén giữa đêm đen
Cha quay lưng, người bỏ mặc, phận hèn
Chỉ còn lại thân tội đồ gớm ghiếc!
Người quỳ đấy im lìm thân đơn chiếc
Nước mắt này Người nuốt ngược trong tim
Vườn Ô-Liu đồng cảm cũng im lìm
Và trùng dế theo nhau cùng bặt tiếng.
Cho đất trời tăm tối, tối tăm thêm
Đêm mất đi thi vị của êm đềm
Giờ cao điểm, giờ Ác Thần hoạt động.
Con lặng lẽ ngước trời cao lồng lộng
Mắt lệ tràn giọt thống hối ăn năn
Đêm Ô-Liu còn nặng mãi trở trăn
Người hấp hối dưới đau thương vạn thuở.
*******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng.
ĐÊM TĂM TỐI ẤY
Đêm tăm tối ấy,
đêm đầy Sự Dữ
Đêm trời mịt mù
vắng cả trăng sao
Đêm mà Tối Tăm
lên mặt hỗn hào
Trên sự khổ đau
cực cùng bi thống
Thực tại phũ phàng còn hơn ác mộng
Giọt nào là máu,
giọt nào mồ hôi?
Chén đắng Cha
trao tràn đến miệng rồi
Ánh Sáng nộp
mình vào tay Tăm Tối
Giọt nào vừa rơi nghe chừng nóng hổi
Như tiếng đêm
đen xa thoảng thầm thì
Giọt còn ngập ngừng,
giọt đã phân ly
Cho đêm sầu bi
ghi vào lịch sử
Canh vắng tiếng Ai chứa đầy tâm sự
“Ý Cha vuông
tròn đừng ý Con đây..”
Ngơ ngác dế
trùng, xao xác cỏ cây
Đêm tối tăm
thêm, đêm đầy Sự Dữ.
*******
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
ĐẮNG LÊN TRÀN CHÉN
Sương đêm đẫm ướt đôi vai
Sao mồ hôi máu chảy dài trở trăn
Sầu ghi đậm trán vết hằn
Buồn cho giọt lệ ngược lăn trong lòng
Gối quỳ đã mỏi lưng cong
Tâm tư trĩu nặng ai đong mà đầy
Đêm trời dầy đặc từng mây
Trăng sao khép mắt gió gầy khép môi
Vẳng trong xào xạc núi đồi
Tiếng lòng nhẹ thoảng bồi hồi canh thâu
Đắng lên tràn chén nhiệm mầu
Đêm đen một thuở Vườn Dầu khắc ghi.
----------------------------------
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
THỨ SÁU TUẦN THÁNH
ĐÀNG THÁNH GIÁ TRỌNG THỂ
NGƯỜI THỢ ĐIÊU KHẮC
Ông sống tận cuối làng, cô đơn và khó
tính. Không giao du qua lại với ai. Ngày lại ngày, có việc thì cặm cụi đục đẽo,
không việc thì lúi húi chăm sóc miếng vườn nhỏ, trồng dăm bụi sắn, vài luống
rau và ít bụi hoa. Người trong làng thỉnh thoảng ghé đến nhưng thấy bản tính
ông ghẻ lạnh nên cũng chẳng ai muốn chơi. Nguồn thu nhập chính của ông là khắc
tượng gỗ. Danh tiếng ông khá lẫy lừng , nhiều ngôi chùa ở những nơi xa tìm ông
để đặt hàng. Từ những bức tượng Phật Thích Ca uy nghi, to lớn cho đến những pho
tượng chỉ bằng nắm tay, ông đều nhận cả .
Một ngày kia có vị Linh Mục đến đặt hàng
làm ông ngỡ ngàng. Đây là lần đầu tiên trong đời điêu khắc của ông có một “ông
Cha” giao tiếp với ông, Thứ đến là loại hàng này ông chưa từng bao giờ thử qua!
Ông Cha này rất điềm đạm và bình dân, cho
ông một cảm giác gần gũi, thân thiện. Hàng đặt là một tượng Thánh Giá cao tới
hai mét rưỡi và chiều ngang một mét chín, nằm trên Thánh Giá này là tượng Chúa
Giê-Su cao một mét bảy.
- Nhưng thưa ông, Chúa Giê-Su là ai, tôi không
biết rõ, làm sao tôi có thể khắc đúng như ông đòi hỏi?
Vị
Linh Mục thoáng ngẩn người, ông mau chóng lục chiếc cặp đang mang theo người,
lấy ra một bức ảnh chịu nạn đưa cho người thợ, ông này cầm lấy ngắm nghía với
cặp mắt nhà nghề, giọng đầy phân vân:
-Thú thật với ông, tôi chưa từng khắc
tượng…Chúa! Từ trước đến nay tôi chỉ khắc tượng Phật, tượng Thần. Đối với Chúa,
tôi cảm thấy xa lạ lắm. Ông có cái gì về Chúa nữa không để tôi nghiên cứu thêm,
chứ bức ảnh này tôi e chưa đủ để giúp tôi có thể lột tả được cái Thần. Ông biết
đấy, tôi đặt cao lương tâm nghề nghiệp…
Vị Linh Mục nhìn ông thợ điêu khắc đầy
thiện cảm, ông trao cho người
thợ một cuốn sách:
- Đây là cuốn Kinh Thánh của Đạo chúng
tôi, hy vọng ông sẽ biết đầy đủ về Ngài.
*
* *
Suốt cả tháng trời, ông thợ miệt mài đọc
kỹ cuốn Thánh Kinh và ngắm nghía bức ảnh
chịu nạn. Không giống vẻ oai nghiêm của các tượng Thần ông từng khắc, cũng
không có vẻ an nhiên tự tại của tượng Phật với những đường nét bệ vệ, tròn
trĩnh. Tượng Chúa là những lồi lõm của một người gầy gầy, với những thương tích
khắp người, một người trần truồng để lộ ra những xương sườn và cái bụng lép
kẹp, nhất là gương mặt hốc hác, đau đớn của người chịu khổ hình. Một gương mặt
đang trong tư thế ngước lên mà ánh mắt vừa chịu đựng lại vừa khẩn khoản, đầy
tin tưởng và hiền lành, không thấy có chút nào của sự oán trách, thù hận!
Ông cứ vừa nghiền ngẫm vừa dò dẫm chạm khắc, ngày làm đêm nghiên cứu. Ngay cả trong giấc mơ ông cũng thấy gương mặt Người Chịu Nạn bê bết mồ hôi và máu, những thớ thịt co giật trong cơn đau đớn, đôi môi khô nứt tím tái hẳn đi. hai cánh mũi phập phồng trong cơn khó thở!
Ngày qua ngày, ông làm việc miệt mài nhưng rất chậm. Đôi chân xương xẩu xếp chồng lên nhau của Người Chịu Nạn, bị đóng dính vào Thập Giá tương đối dễ khắc. Lồng ngực bức tượng nhô cao hiển lộ toàn bộ xương sườn như đang cố hớp lấy không khí khiến cho phần bụng thót lại làm ông thấy khó khắc hơn! Ngay cả hai bàn tay với những ngón gầy guộc co quắp khiến những sợi gân căng trên cổ tay cũng khiến ông hình dung được sự đau đớn của Người Chịu Nạn! Hình như không có vị Giáo Chủ của Đạo nào lại khốn khổ như vị này! Hầu hết các vị đều được vinh quang ngay khi tại thế, Đạo của các vị ấy cũng được truyền bá dễ dàng chứ không bị bách hại như Đạo này!
Mỗi nhát đục ông đều đắn đo cẩn thận. Độ
khó của bức tượng kích thích ông mãnh liệt. Ông say mê làm việc như chưa bao
giờ ông say mê đến thế! Thỉnh thoảng, ông dừng tay, giở Kinh Thánh ra nghiền
ngẫm về Con Người Trên Thánh Giá. Cứ như trong sách ghi chép lại thì Con Người
này có lẽ là Chúa thật rồi! Ông ta làm phép lạ mà chẳng tốn một tí hơi sức nào
cả! Chỉ một Lời, thế là thành sự! Như thể ông ta là chủ tể của vũ trụ, là Ông
Trời vậy!
Hình như các vị Giáo chủ khác không làm
phép lạ nào thì phải? Các Ngài chỉ dạy dỗ thôi, mà ông này thì dạy dỗ như kẻ có
quyền thật sự! cái điệp khúc “ Phần Ta, Ta bảo các ngươi…” cứ lặp lại mãi. Mà
những Lời dạy bảo của Người mới cao đẹp, mới thánh thiện làm sao!
Mỗi ngày qua, tác phẩm dần lộ hình, thì
trong lòng ông thợ lại càng xốn xang, khắc khoải. Có một điều gì đó làm ông băn
khoăn. Ông thường hay bỏ dở công việc để đi thăm một người trong làng bị đau ốm,
có khi ông nghỉ nguyên một buổi để đi đưa đám một người chết chẳng liên hệ gì
với ông! Những đồng tiền làm ra được ông cất kỹ, nay cũng cạn dần theo những
lần ông âm thầm đến nhà này, nhà nọ. Dân làng cũng thấy được sự thay đổi này,
họ xầm xì bàn tán đủ điều về ông, có người còn độc miệng cho rằng ông đốc chết
( * ), nhưng nhìn chung họ dần có cảm tình với ông.
Giai đoạn khó khăn nhất cuối cùng cũng
đến: Đó là gương mặt Người Chịu Nạn. Ông đã bỏ nguyên hai ngày để đọc kỹ lại
cuộc khổ nạn của Chúa Giê-Su trong cả bốn quyển Tin Mừng. So sánh, đối chiếu cả
bốn quyển để tìm ra những điểm chung, điểm riêng, những nét đặc trưng khả dĩ
giúp ông hình dung ra sự khốc liệt của cuộc hành hình mà Chúa Giê-Su phải chịu.
Ông mường tượng ra những cơn đau khiến gương mặt co giật. Răng nghiến lại? Ừ,
có thể nào răng nghiến lại khi cơn đau cùng cực không? Miệng có bị méo đi
không? Còn mắt? Mắt nhắm nghiền hay trợn trừng hoặc lạc thần vì quá sức chịu
đựng? Mồ hôi và máu thì dĩ nhiên rồi! Một
gương mặt đau đớn cả thể xác lẫn tâm hồn. Tâm hồn dĩ nhiên đau đớn lắm khi
Người thốt lên: “ Lạy Cha, sao Cha nỡ bỏ con” mà tâm hồn này cũng tin tưởng và
bình an vì Người đã kêu lên: “ Con xin phó thác hồn con trong tay Cha”. Một
gương mặt tội nhân mà sáng chói sự thánh thiện khi Người nguyện rằng: “ Xin Cha
tha cho chúng vì chúng không biết việc chúng làm”. Một gương mặt hài hòa bao
nhiêu là trạng thái mà ông phải cô đọng lại!
Từng nhát đục ông gọt đẽo trong hồn ông, tượng
hình dần trên thân gỗ. Gương mặt Chúa Giê-Su đau đớn với đôi mắt mở lớn đang
ngước lên trời trong tâm tình phó thác vâng phục. Phải rồi, Người đã vâng phục
cho đến chết và chết trên Thập Giá đang khi Người uy quyền phép tắc đến thế! Ai
làm gì được Người nếu không phải chính Người tự nguyện chết thay cho nhân loại?
Gương mặt Chúa Giê-Su thánh thiện và khả ái làm ông hài lòng mặc dù mấy hôm nay
một cơn đau cứ nhoi nhói trong ngực ông.
Khi ông dừng nhát đục cuối cùng thì ánh sáng
cuối ngày cũng vừa lịm tắt. Ông vui sướng cố dựng Thánh Giá gỗ nặng nề lên cho
dựa vào tường rồi mệt mỏi lê bước vào giường. Đặt mình nằm xuống, ông thiếp đi
rất nhanh, không hề mộng mị.
*
*
*
Tiếng gà gáy sáng làm ông choàng tỉnh
giấc, toàn thân khoan khoái sau một giấc ngủ dài làm ông có cảm giác trở lại
thuở đôi mươi. Bên ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối nhưng nơi cửa ra vào ánh sáng
lại huy hoàng làm ông ngạc nhiên. Ông chợt nhớ ra chiều qua mình đã ngủ như
chết, không tắm rửa, không ăn uống và không cả đóng cửa!
Ông bước xuống giường đi ra cửa và bất chợt khựng lại vì trong sân đang chói loà toàn ánh sáng, một thứ ánh sáng mà ông chưa từng thấy, chính ánh sáng này đã chiếu sáng cửa lớn nhà ông. Toàn thân ông thấm đẫm thứ ánh sáng huyền diệu này. Một niềm hạnh phúc ngọt ngào dâng ngập hồn ông, trong mơ hồ ông nhận ra thân thể mình bỗng nhẹ tênh, ánh sáng đưa ông bay lên cao, lên cao mãi…
*
* *
Phải đến hai ngày sau dân làng mới phát
giác ra ông đã chết dưới chân cây
Thánh Giá mà ông vừa hoàn thành, trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ, mặt ngước lên
và tay ôm chặt chân tượng Thánh Giá.
******************
Giu-Se Nguyễn Văn Sướng.
( * ) đốc chết:
điềm gở báo sự chết gần tới.
NÀY LÀ NGƯỜI
Này là Người
Phi-la-tô đem ra trình diện
Lòng ước mong với tình cảnh đáng thương
Dân sẽ tha, nhưng hỡi ơi ngược với mong chờ
Chỉ nghe tiếng thét hờn đòi giết chóc
Này là Người
Phi-la-tô trao cho lý hình hành hạ
Hy vọng rằng nguôi được lòng dân
Nào ngờ đâu chúng bất kể tận cùng
Những khăng khăng đòi giết hoài, giết mãi
Này là Người
Phi-la-tô đem ra cho dân chọn lựa
Bên Con Người vô tội
Đặt tướng cướp khát máu phi nhân
Ngạc nhiên chưa dân đòi giết Con Người
Còn Ba-ra-ba tha về không tính toán!
Này là Người
Này là Thế Gian điên loạn
Hơn hai ngàn năm lẻ vẫn y nguyên!
Chọn phá thai, chọn đồng tính, chọn bạc tiền
Chọn đủ thứ…
Và Con Người thì…không chọn!
Này là Người
Hơn hai ngàn năm có lẻ
Đầu, mặt xưa vẫn nhục nhã tang thương
Vẫn sượng chai nghe tiếng thét hỗn hào
Đem nó đi, đem đi cho khuất mắt
Này là Người
Cho con một lần thống hối
Đẫm lệ quỳ bên chân Chúa thổn thức ăn năn
Những rượu chè cờ bạc những gian dâm
Những trắc nết, những tham lam và ích kỷ
Này là Người
Con xin một lần được chọn
Vai con đây Người hãy khóc cho vơi
Dẫu đời con, Người đã biết, có ra gì!
Nhưng con đã chọn Người, Người đã biết.
****************
Giu-se
Nguyễn Văn Sướng
TA KHÁT!
Gió lồng lộng đồi cao chiều nóng gắt
Lũ mây ngàn gió cuốn bặt phương nao
Nắng chói chang nung giọng mãi thều thào
Còn thê thảm tiếng van nài “Ta khát!”
Một chút giấm nặc nồng mùi chua chát
Những linh hồn ghẻ lạnh với Thương Yêu
Những đam mê mù quáng dại dột liều
Những kiêu ngạo hợm mình trong lối chết
Một chút giấm mỉa mai người yếu mệt
Đẩy tận cùng độc ác đến vô luân
Hung thành tâm, tàn quen tánh đã thuần
Buồn, buồn quá một đời chưa hối cải!
Một chút nước từ nay dành sửa lại
An ủi Người, cơn túng quẫn đau thương
Một chút mây, một chút gió tầm thường
Dịu cơn khát đã hằng thiên niên kỷ
Chiều xuống chậm vọng buồn lời van vỉ
Giọt nào trầm rơi đục xuống con tim
Tiếng kêu thương “Ta khát” đã lặng chìm
Hoang vu phủ ngập ngừng màu tím biếc.
******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
CHIỀU CÓ NGƯỜI HẤP HỐI
Tiếng đinh sắt xuyên vào chân rùng rợn
Có cái gì, như xương vỡ, khô đanh
Tợ sấm ran rền rỉ khắp ngoại thành
Người co cứng giữa cơn đau cùng cực
Chiều loang máu dưới nắng thiêu hừng hực
Ai trần truồng treo cây gỗ tang thương
Người đứng xem khác lang sói bạo cường
Chẳng mong đợi động chút lòng trắc ẩn
Chết chưa tới chắc vì còn mắc bận
Để dài lâu hấp hối đến bi ai
Chiếc giường kia, cây gỗ đó, bi hài
Quằn quại mãi đớn đau và nhục nhã
Chiều xuống chậm bóng chiều còn chưa ngã
Nắng còn nung người hấp hối trên cao
Thoảng bên tai nghe nức nở nghẹn ngào
Ai thoi thóp nhẹ tàn dần hơi thở
Chiều xuống chậm bởi chiều còn nặng nợ
Ân tình Người hấp hối đến thiên thu
Giọt nào rơi thánh thót giữa mịt mù
Thương hấp hối chiều hoang sầu tím dại.
******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
TÌNH CÂY THẬP TỰ
Giang tay Thánh Giá im lìm
Nửa như muốn nói nửa tìm lặng
thinh
Hai ngàn năm kiếp nhân sinh
Vẫn còn treo mãi thập hình bởi
đâu
Trên cao Thánh Giá gục đầu
Nửa như mỏi mệt nửa sầu nhân
gian
Đóng đinh bao tháng năm ngàn
Còn chưa ngỏ hết tâm can với
đời
Giang tay nối Đất với Trời
Nửa xin tha thứ nửa mời ăn năn
Hai thiên niên kỷ trở trăn
Trán kia còn đậm vết hằn mạo
gai
Nắng mưa Thánh Giá phôi phai
Khi đeo ngực họ khi cài áo em
Qua đường đứng lại mà xem
Con Người đau khổ chẳng đem
trang hoàng
Giang tay Thánh Giá tan hoang
Nửa vương cây gỗ nửa quàng
quanh thân
Hai ngàn năm đứng tần ngần
Bên đời hiu quạnh phân vân
ngóng chờ
Giang tay bụi đã phủ mờ
Người chê chối bỏ người thờ
kính tin
Một mai ai có nhận nhìn
Dưới chân Thập Tự tay vin lệ
nhòa.
***************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
TRÊN ĐỒI CAO
Đồi cao gió ngập hồn
Ai đứng đó bôn chôn
Nắng nhạt chiều dần tắt
Dịu dàng vướng cuối thôn
Trơ vơ cây Gỗ cao
Vẳng tiếng gió xì xào
Xác xuống rồi người hỡi
Tìm chi đứng khát khao?
Buồn sao phủ nặng đầy
Sầu chẳng gió đưa mây
Chỉ thấy lòng da diết
Cô đơn chiếc Bóng gầy
Đồi cao Xác xuống rồi
Nắng sắp lịm về thôi
Cây Gỗ còn in bóng
Nền xanh đậm núi đồi
Dường như mắt vẫn đương
Tai vẫn tiếng yêu thương
Nấn ná hoài không nỡ
Bóng Người bóng Gỗ vương
Nhạt nhòa nắng tắt dần
Đêm kéo xuống phân vân
Thổn thức về theo gió
Mơ hồ tiếng gót chân.
------------------------
Giu-se Nguyễn Văn
Sướng
TÍM CHIỀU BÓNG MẸ.
Mẹ vẫn đó, dưới chân Con, lặng
lẽ
Lưỡi gươm mầu giờ xuyên suốt
qua tim
Giữa cơn đau Mẹ lặng đứng im
lìm
Dù giông tố bão lòng đang cuộn
sóng
Con treo cao Mẹ chỉ còn chiếc
bóng
Phút ly trần Mẹ hấp hối theo
Con
Nhìn Con đau dạ Mẹ xót mỏi mòn
Nâng chén đắng đầy vơi giờ Mẹ
cạn
Nhớ Hài Nhi lon ton mùa nắng
hạn
Thương ngày nào chập chững
bước chân yêu
Mái tóc êm Mẹ đã vuốt bao
chiều
Giờ hấp hối Mẹ xé lòng bất lực
Ai làm mẹ, xẻ chia niềm tủi
cực
Con không là riêng Mẹ, xót xa
sao!
Đời thấu chăng giòng nước mắt
nghẹn ngào
Đang ngược chảy dội thương tim
Hiền Mẫu
Đớn đau vàng rụng rơi sầu chín
nẫu
Để Bóng gầy lặng lẽ với bi ai
Lời tiên tri đeo đẳng những
năm dài
Giờ hiện thực, Con trần truồng
Thập giá
Con run rẩy cơn cuồng phong
chiếc lá
Tim Mẹ trồi nghẹn ngược ứ
thương đau
Đồi Can-vê chiều lịm nắng nhạt
màu
Người hấp hối kéo dài thêm
nhức nhối
Người dần lịm Bóng im lìm thật
tội
Con đi rồi Mẹ còn ở! Thê lương
Tím phủ lên màu hoang dại đoạn
trường
Bao là tím, tái tê chiều buồn
tím.
**************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
THỨ BẢY TUẦN THÁNH
THÁNH LỄ VỌNG PHỤC SINH
CHẾT
LÀ GÌ
Đêm đen nhân loại mịt mùng
Sao người phải chết? hãi hùng
bi ai!
Luật nào đặt để chế tài?
Chết rồi, chẳng lẽ miệt mài hư
vô?
Ngẫu nhiên định luật hồ đồ
Hay là có Đấng vĩ mô quan
phòng?
Đời sau còn có nên mong?
Hay chết là hết! Trả xong nợ
đời!
Bao nhiêu trăn trở, hỡi ơi
Bấy nhiêu Tôn giáo góp lời giải
phân
Có Thần hay chẳng có Thần
Nửa cân tám lạng thập phần rối
ren
Chết là mãi mãi đêm đen?
Chết là vinh hiển ca khen Chúa
Trời?
Tin Mừng nay đến ngỏ Lời
Đêm nay Ánh Sáng đời đời chiếu
soi
Ánh quang Phục sinh mặn mòi
Phá tan xiềng xích giống nòi
A-đam
Tử thần kinh khiếp hạ màn
Giê-su chiến thắng bẻ hàm rắn
xưa
Hồng ân sánh ví cho vừa
Chết là bước tới dư thừa hiển
vinh
Chết không là nỗi khiếp kinh
Chết là thông hiệp ân tình
Trời cao
Là vào cõi Sống ngọt ngào
Giê-su hứa chính Cha trao
thiên đàng.
*****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
LỬA PHỤC SINH
Trong bóng tối người âm thầm chờ đợi
Lặng lẽ dâng lòng mến với Cao Xanh
Đêm tối đưa làn gió mát trong lành
Giờ đã điểm khởi đầu nghi thức Thánh.
Ngọn lửa thiêng chợt bùng lên lấp lánh
Giữa đêm đen như báo hiệu niềm tin
Người chờ mong căng mắt đứng lặng nhìn
Ôi, Ánh Sáng nhiệm huyền xin kíp đến.
Lửa Phục Sinh reo mừng trong ánh Nến
Lửa thánh thiêng xua đêm tối âm u
Lửa cháy lên phá xiềng xích ngục tù
Nhân loại hỡi, Chúa ta giờ sống lại.
Đây là đêm của bình an tự tại
Đây là đêm vinh hiển biết bao mong
Đêm khát khao của muôn trí muôn lòng
Đêm Ánh Sáng thiên thu bừng chói lọi.
Đêm Ác Thần vô phương hòng chống chọi
Đêm đốt lên nguồn Ánh Sáng vinh quang
Tin vui giờ Chúa chỗi dậy huy hoàng
Đem công bố loan truyền cho nhân thế.
Mừng hát lên mà lệ tràn như thể
Ca lên đi triều thần thánh thiên cung
Cho thế nhân rập tiếng đến vô cùng
Cho đất trời đêm nay cùng hợp xướng.
Cùng cất tiếng Vinh Danh về Chủ tướng
Về Chiên Con Đấng chiến thắng uy linh
Tin Mừng loan mọi dân nước tận tình
Chúa sống lại, tiếng reo ngân còn mãi.
Theo gót chân mừng vui mùa gặt hái
Khởi từ đêm cực Thánh rất hân hoan
Người bước theo kìa lũ lũ đoàn đoàn
Chúa sống lại niềm vui giờ bất diệt.
********************************
Giu-se Nguyễn
Văn Sướng
CHÚA NHẬT PHỤC SINH
CHÚA ĐÃ SỐNG LẠI THẬT
ALLELUIA.
CHÚA SỐNG LẠI RỒI
Ngày thứ nhất bỗng hóa thành
Chúa Nhật
Trong tối tăm vụt chói lói
ánh quang
Nơi khóc than thành hớn hở
thiên đường
Và chết chóc thành phục sinh
bất tử.
Hỡi Tử Thần, sao rúc đầu rụt
cổ
Nanh vuốt đầy nọc độc đủ để
đâu?
Khi mộ sâu không giữ nổi
"Con Người"
Để "Tin Mừng" loan
khắp cùng thiên hạ.
Từ cõi chết Đức Giê Su trỗi
dậy
Chiếu cao quang khắp mộ tối
vực sâu
Ngát thánh hương thành sinh
khí cho đời
Đưa hữu hạn bước chân vào
tuyệt đối.
Xác hay chết bao đời rồi than
khóc
Hồn ngục tù trải muôn kiếp âm
u
Tự khởi nguyên rên xiết dưới
Ác Thù
Nay vang khúc hân hoan đời
giải thoát.
Khi Cứu Chúa phục sinh từ cõi
chết
Bao xích xiềng ngục chết rụng
tả tơi
Tin Mừng này, Tin Mừng Thánh
ai ơi
Lòng vui thỏa mà mắt mờ lệ
nóng.
Chúa sống lại thật rồi nhân loại hỡi
Kỷ nguyên này, kỷ cứu độ muôn
nơi
A lê lui a, tiếng cao vút tận
trời
Muôn thần sứ cùng rập lời hớn
hở.
Niềm vui này của muôn lòng
rộng mở
Lưỡi reo lên mà lòng trí ngất
ngây:
“Chúa phục sinh, Chúa sống
lại thật rồi!”
Tít cao xanh xuống tận tầng
địa ngục.
Muôn ý lạ từ hay cùng bày tỏ
Muôn cung trời vạn nhạc thánh
véo von
Triệu tri ân thương mến rót
chan hòa
Say ân phúc say phục sinh
nhiệm lạ.
Ơn Phục sinh ai tin thì mới
hiểu
Chỉ đức tin mới thấy những
sâu xa
Chỉ đức tin mới cảm nỗi vui
mừng
"Giê Su đã Phục sinh từ
mộ địa".
Vua vinh thắng khải hoàn từ
cõi chết
Bước theo Ngài triệu triệu ức
sinh linh
Con đứng đây lệ tuôn chảy
hàng hàng
Không ghi được vui mừng niềm
vui Thánh.
-------------------------------------
Giu se Nguyễn Văn Sướng.
SÁNG HÔM ẤY
Sáng hôm ấy vầng Dương chưa kịp
ló
Trời còn mờ, sương lạnh vẫn
chưa tan
Người Nữ kia đã tất tả đi tràn
Lên viếng mộ ông Thầy, ngôi mộ
mới.
Bà thấy gì Ma-ri-a Bà hỡi
Tảng đá to bít mộ đã lăn ra
Ai tin chăng chuyện mơ hoảng đàn
bà
Thầy sống lại? Hay người vào
lấy xác?
Thấy gì không, hai Tông đồ ngơ
ngác
Thầy đi đâu? Băng vải vẫn còn
đây!
Tấm khăn che xếp cuốn để góc
nầy
Ngôi mộ trống…lòng hoang mang
bỏ ngỏ.
Con mới chết mộ còn chưa kịp
cỏ
Sao ở nhà, sáng ấy chẳng nôn
thăm
Sao lặng thầm chẳng mong ngóng
đăm đăm
Vì Con sống…đã về và Mẹ biết?
Sáng hôm ấy bao tâm tình tha
thiết
Chuyện phi thường vĩ đại dễ
ai tin
Chuyện kinh thiên động địa dẫu
tận nhìn
Sáng hôm ấy muôn đời còn kể lại.
Sáng hôm ấy Tử Thần đà đại bại
Con rắn xưa đầu bẹp dưới chân
Ai
Và Tin Vui truyền theo gót miệt
mài
Sáng hôm ấy muôn đời còn kể lại.
***********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
MỘ
TRỐNG, KHÔNG RA
Mẹ không đến mộ sáng tinh mơ
Ngại nỗi thương đau quá mịt
mờ?
Ngại nỗi phân ly hồn gục ngã?
Hay là ấp ủ nỗi mong chờ!
Mẹ không viếng mộ sáng hôm nay
Cả Bốn Phúc Âm đã tỏ bày!
Thánh Giá chiều kia còn Mẹ
đứng
Thăm mồ chẳng lẽ Mẹ ngơ thay.
Mẹ không bái mộ khóc Con sao
Phụ nữ thường khi vẫn nghẹn
ngào
Tỉ mỉ chi li nhiều thứ lắm
Trắng đêm mờ sáng đã nôn nao.
Mẹ không đến mộ khóc thương
Con:
“Dấu
lạ Giô-na quyết phải tròn
Cứ
phá Đền Thờ, Ta dựng lại”
Lời Con, Mẹ ngẫm, Đức Tin son.
Dõi Con là Mẹ, mối thông linh
Viếng Mẹ, Con tìm lúc Phục
Sinh
Mộ trống không ra vì Mẹ biết
Đêm
dài đã xuất hiện Bình Minh.
***********************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
NHÂN CHỨNG PHỤC SINH
Ôi, những nhân chứng Phục sinh
Chứng chi mà để thiệt mình hại
thân!
Bị xem như lũ Ôn thần
Như phường Tả đạo như quân hại
người
Mười Hai(*) giết cả mười mươi
Đe cho bỏ thói dể ngươi khinh
nhờn
Hai ngàn năm lẻ đã hơn
Phục sinh chứng ấy vẫn cơn thủy
triều
Xưa làm chứng với tình yêu
Nay còn chứng thế, vẫn liều
như xưa
Thiệt thòi đón nhận đã bưa
Băng dòng nước ngược đón thừa
hy sinh
Phục sinh nhân chứng phận mình
Thế gian điên dại thật tình
không ngoa
Phải chăng nhân chứng mù lòa
Trông gà hóa quốc nhạt nhòa
chứng gian
Phải chăng nhân chứng bền gan
Thấy sao nói vậy xương tan
cũng đành
Chứng nào dù chết vẫn thanh
Ấy là chứng thật đích danh
muôn đời.
****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
(*) Mười Hai Tông đồ
NGÔI MỘ TRỐNG.
Một ngôi mộ
trống im lìm
Hai người môn đệ
đi tìm chi đây?
Băng thân quấn
xác vải dầy
Vẫn còn để đó,
xác Thầy đi đâu
Tấm khăn che mặt
phía đầu
Xếp riêng ngay
ngắn đượm mầu tiêu sơ!
Hai người môn đệ
thẫn thờ
Nửa tin Thầy
sống, nửa ngờ chiêm bao.
Dù không nói một
lời nào
Nhưng ngôi mộ
trống nói cao hơn lời:
*Người chết
không thể tự dời
*Môn đồ điên dại
thuở đời giấu đi
(Mà quân canh
chẳng làm chi?!)
*Rồi động đất
nuốt tử thi lại chừa
Khăn che, băng
vải dây dưa…
Một ngôi mộ
trống nói thừa sâu xa
Nói rằng: “Khúc
khải hoàn ca
Từ đây mãi mãi
vang xa Tin Mừng”
*******
Giu-se Nguyễn Văn Sướng.
CHẲNG CÓ TIN NAO
SÁNH VỚI TIN NÀY
Chúa sống lại rồi ơi địa cầu hỡi
Hai ngàn năm lẻ
đã lan khắp nơi
Tin thật tin vui, tin đúng tin Trời
Đâu chó cán xe từ tin lá cải
Chúa sống lại rồi tiếng vang còn mãi
Hay đà lịm tắt trong trái tim tôi
Sét đánh ngang mày hay tiếng xa xôi
Với cả bồi hồi hay tim lạnh giá
Thế gian bao người còn đang mặc cả
Kỳ kèo cuộc đời bớt một thêm hai
Tôi sống đời tôi, Ngài có phận Ngài
Nên Tin Mừng kia muôn đời gió thoảng
Chúa sống lại rồi, Môn đồ mơ hoảng!
Cú lừa lịch sử huyễn hoặc nhân gian
Nhưng nếu Tin kia đúng thật cao ngàn
Thì Tin Mừng này Tin Mừng bất diệt
Chúa sống lại rồi gọi mời tha thiết
Đời tôi đoạn tuyệt tăm tối từ nay
Chẳng có Tin nao sánh với Tin này
Chúa sống lại rồi, Tin Mừng thánh tuyệt.
****
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
TIN MỪNG VẠN THUỞ
Tin Mừng trọng thể ai ơi
Tin Mừng vĩ đại muôn đời sướng vui
Kẻ đang tuyệt vọng dập vùi
Người đang thống khổ ngậm ngùi khóc than
Tin Mừng ào ạt tràn lan
Rùng rùng chấn động vạn ngàn đêm đen
Bừng lên muôn triệu đuốc đèn
Hân hoan vang dội tiếng kèn báo Tin.
Tin gì, ai thấy? Kể nghe
Hét lên đừng cứ vo ve rối lòng:
Tin Mừng trần thế trông mong
Tử Thần giờ đã tiêu vong muôn đời
Nọc nanh gãy rụng tả tơi.
Giê-su chiến thắng rạng ngời vinh quang
Phục Sinh tỏa ánh huy hoàng
Ai còn lịm chết mau choàng dậy đi.
Từ đây, sự chết mê si
Từ đây ngõ cụt bất tri đời người
Đêm đen hoán cải sáng tươi
Lệ sầu thành những nụ cười hoan ca
Người không chết với Quỷ Ma
Nhưng người được sống với Cha trên trời
Vĩnh hằng cho thỏa cuộc đời
Vào nơi bất diệt rạng ngời vinh quang.
Tin Mừng vạn thuở chói chang
Tin Mừng quả thật rõ ràng mừng vui.
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
TIN MỪNG QUẢ THẬT CỨ NHƯ MƠ
Tôi đứng nôn nao giữa cuộc đời
Tin Mừng, họ nói cứ như chơi
Muôn đời luật chết là tiền định
Ai bảo Giê-su sống rạng ngời?
Ai thấy? Thấy gì? Chứng cớ đi
Mộ không, vải liệm vẫn nguyên si
Tin Mừng chứng thực cho dù chết
Lợi lộc, quyền hành, chẳng có chi!
Tra tấn, đòn roi, cũng chẳng xong
Gông cùm, cái chết bẻ không cong
Có chăng điên dại đi làm chứng
Hoặc bởi mười mươi mới một lòng
Quả thật Tin Mừng đối với tôi
Với anh, với chị, mới tinh khôi
Có Người sống lại sau lần chết
Sống lại và không chết nữa rồi!
Sống lại thiên thu sống hiển danh
Tin Mừng thế đấy muốn không anh?
Giê-su Đấng ấy ban người thế
Đón nhận, tin theo với tấm thành
Tôi đứng nao nao mắt lệ mờ
Tin Mừng quả thật cứ như mơ
Nhờ tin, tôi sống, không hề chết
Viên mãn phục sinh Chúa đợi chờ.
*******
Giu-se
Nguyễn Văn Sướng