THƠ: “THEO THẦY” CHẲNG THỂ HÀNG HAI & CHIÊU SINH ĐÚNG KIỂU

 

Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật XXII Thường Niên A


“THEO THẦY” CHẲNG THỂ HÀNG HAI


Khổ đau đeo bám phận người

Đã thành định mệnh khóc cười thế nhân

Từ “Lời” sinh xuống gian trần

Đem đau khổ hóa hồng ân cứu đời


Phục sinh, Thập giá, đôi nơi

“Lời” liên kết lại, ơn Trời huyền siêu

Tình yêu giải nghĩa mọi điều

Khổ đau giải nghĩa tình yêu vẹn toàn


“Theo Thầy”, ơn gọi hân hoan

“Theo Thầy”, khổ giá tân toan nhiệm mầu

Càng nên giống Chúa cao sâu

Thì càng khổ giá lút đầu ngập vai


“Theo Thầy”, chẳng thể hàng hai

Một “Đường” duy nhất như Ngài nêu gương

Phi thường trong cả tầm thường

Hằng ngày Thập giá theo “Đường” Giê-su


Khổ đau muốn vác trơn tru

Bỏ mình, phương thế muôn thu Thầy truyền

Trần gian một đoạn nhân duyên

Đời đời mới thật tinh tuyền hằng sinh.


************

Giu-se Nguyễn Văn Sướng


CHIÊU SINH ĐÚNG KIỂU


Chiêu sinh lạ nhất là Thầy

Mị dân đời thuở thế nầy, không ai!

Không bày danh vọng tiền tài

Chẳng lời ngon ngọt mồi chài môn sinh

Thẳng thừng đòi hỏi bỏ mình

Hằng ngày vác lấy khổ hình mà theo

Vẽ ra một cuộc cheo leo

Thân nhân cũng bỏ khó nghèo cũng cam

Chiêu sinh thế đấy, ai ham?

Mị dân đến vậy ai kham hở trời!

Hai ngàn năm lẻ dòng đời

Trùng trùng lớp lớp đáp lời Thiên-sư

Mà theo hết cả tâm tư

Mà theo háo hức, theo như chưa từng..


Chiêu sinh đúng kiểu…Tin Mừng!

Mị dân ngược ngạo, tưng bừng ghi danh.


********************

Giu-se Nguyễn Văn Sướng


Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật XXI

 

Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật XXI Thường niên A

THẦY LÀ AI?


“Người ta bảo Thầy là ai?”

Tiên tri, Ngôn sứ, Thiên sai bởi Trời

Ấy là đồn đoán người đời

Trà dư tửu hậu góp lời mua vui


Phần con, Đạo gốc ngậm ngùi

Niềm tin e đã lấp vùi còn đâu!

Nhà Thờ xưng Chúa nhiệm mầu

Ra đường ngoại giáo từ đầu xuống chân


Có khi Thầy thật ông Thần

Ông Thần giúp việc lúc cần có ngay

Mà xin không được, chua cay

Mời Anh Chị xuống(*) từ rày nghỉ chơi


Trong con, Chúa cũng chơi vơi

Khi vui tay vỗ, trời ơi lúc rầu

Thầy là ai? Chẳng dễ đâu!

Niềm tin duyệt lại thâm sâu vợi vời


Con xưng Thầy thật Con Trời

Là Đường, Sự Thật, đời đời Hằng Sinh

Con xin Tin Kính hết tình

Tin sao sống vậy quang minh dặn lòng


Trần gian Thiên quốc ngược dòng

Lương thần Bí tích trông mong cậy nhờ

Tương quan là cả trời thơ

Thầy là Thiên Chúa, kính thờ con yêu.


               ********

(*) Quăng hết Ảnh Tượng Chúa, Mẹ  ra gốc cây

Giu-se Nguyễn Văn Sướng


                    VẬY CON BẢO, THẦY LÀ AI?


Vậy, con bảo Thầy là ai

Có thật là Đấng Thiên Sai cứu đời

Là Con Một Đức Chúa Trời

Ngôi Hai giáng thế, là Lời hằng sinh?


Thầy không như các Thần Minh(*)

Hay là cũng chỉ thường tình, hỡi ôi

Son sơn vàng thếp cao ngôi

Uy nghi chễm chệ Ngài ngồi ngất cao!


Hay Thầy cũng thứ tào lao

Ông-Thần-Giúp-Việc, kêu gào chẳng thưa

Vĩ nhân, thế giới không ưa

Con người vỗ ngực nhận bừa Thần linh!


Lắng tâm xét lại lòng mình

Tương quan thật sự, trọng khinh với Thầy

Trả lời vấn nạn riêng tây:

Phải chăng Cứu Thế cao dầy đời con?


Hai ngàn năm lẻ mỏi mòn

Niềm tin con vẫn sắt son sáng ngời:

Thầy là Thiên chúa cứu đời

Ki-tô đích thực, Ngôi Lời hồng ân.


***************

Giu-se Nguyễn Văn Sướng

(*) Những Hư Thần, Thần-không-có thật.


MẶC NGƯỜI BẢO THẦY LÀ AI


Mặc người bảo Thầy là ai

Con tin Thầy chính Ngôi Hai xuống đời

Dạy con, Đường dẫn về Trời

Con Đường-khổ-giá tuyệt vời cao minh

Ai không chết cho chính mình

Không vác khổ giá hy sinh theo Thầy

Làm sao với Thầy xum vầy

Làm sao đến được cao dầy tương lai?


Mặc người bảo Thầy là ai

Con đây vững bước miệt mài theo mau

Can-vê bóng tối khổ đau

Phục sinh thưởng mãi đời sau tràn trề.


***************************

Giu-se Nguyễn Văn Sướng


CÁC CON BẢO THẦY LÀ AI?


Hành trình xuôi ngược gian nan

Bất ngờ Chúa hỏi lan man đường dài:

“Người ta bảo Thầy là ai?”

Các ông hồi đáp: “Nghe vài tin xa

Gio-an Tẩy Giả ngọc ngà!

Ê-li-a đến thật thà dạy dân!

Một tiên tri lớn thế trần!”

Chúa quay hỏi rất ân cần “Mười Hai”

“Các con bảo Thầy là ai?”

Phê-rô tuyên tín công khai cùng Thầy:

“Thầy: Đấng Ki-tô cao dầy”

Nhưng Người nghiêm cấm chuyện nầy lộ ra

Người cho các ông biết là:

“Con Người phải chịu hải hà đau thương

Bị các Kỳ-mục khinh thường

Bị giết nhưng sẽ phi thường phục sinh”

Người không úp mở chuyện mình

Phê-rô vội kéo thân tình Chúa riêng

Trách yêu chuyện Chúa chẳng kiêng

Nhưng Người quay lại quở liền Phê-rô:

“Sa-tan, xéo gấp, hồ đồ

Tư duy anh thật ngây ngô loài người

Chẳng bởi từ Chúa của ngươi”

Rồi Người cho gọi mọi người đến nghe:

“Theo Ta, Thập Giá nặng đè

Theo Ta, phải tập răn đe bỏ mình

Vì phàm ai muốn cứu mình

Người này sẽ mất thật tình mạng thôi

Còn ai liều bỏ mạng tồi

Vì Ta, vì chính tinh khôi Tin Mừng

Mạng mình rực rỡ sáng trưng

Ngày sau vinh hiển tưng bừng trường sinh.”

*

*      *

Một đời bần, phú, nhục, vinh

Tử thần đeo bám mò rình khắp nơi

Bo bo ích kỷ một đời

Coi chừng đến buổi đến thời, xuôi tay

Hoàng thân cũng giống ăn mày

Duy còn phân biệt gian, ngay sinh thời

Dù cho vật đổi sao dời

Lời Chúa hướng dẫn đời đời chẳng sai

Ai yêu mạng sống ai tai

Ai liều vì Chúa ngày mai rạng ngời.

Một Đấng Ki-tô trên đời

Giê-su: Con-Đức-Chúa-Trời muôn cao

Ngoài Ngài chẳng có Danh nào

Được ban cứu độ cho vào thiên cung.

---------------------------------

Giu-se Nguyễn Văn Sướng


NGƯỜI TA BẢO THẦY LÀ AI?


“Người ta bảo Thầy là ai?”

Thoạt nghe câu hỏi sơ sài biết bao

Chỉ là câu chuyện khơi mào

Dẫn đưa quyết liệt cao trào không tha:

“Là ai, các con bảo Ta”…


Hai ngàn năm lẻ cách xa diệu vời

Vẫn còn vấn nạn mù khơi

Đặt ra chất vấn mọi thời thế nhân

Người tin, kẻ chối phân vân:

Ki-tô hay mánh mị dân bậc thầy?


Mặc ai chối bỏ Cao-dầy

Con xin hớn hở tỏ bầy muôn nơi

Thầy là Ki-tô cứu đời

Là Đường, Sự Thật từ Trời, Hằng Sinh

Cứu dân thoát khỏi tội tình

Tâm hồn giải phóng an bình thế nhân.


************************

Giu-se Nguyễn Văn Sướng



ĐÔI DÒNG TÂM SỰ.

 


ĐÔI DÒNG TÂM SỰ.

                   Kính thưa Cộng đoàn.

       Tám giờ tối, xóm cần lao chúng tôi, Giáo họ thánh Giu-se, đã như khuya lắm! Mọi thứ đều im ắng. Không một bóng người, không một tiếng động, không tiếng xe chạy ngang, không cả tiếng rao đêm! Hình như cả xóm đã lịm vào giấc ngủ. Đại dịch tái phát!

         Đây là đợt ngưng cử hành Phụng vụ Thánh lần thứ hai và nhiệm nhặt hơn lần trước. Đã bước sang tuần thứ ba không được tham dự Thánh Lễ, không được rước Mình Thánh Chúa, nhớ và  buồn.  Ngồi một mình viết những dòng này, tôi chợt nhớ lại dân Chúa khi xưa phải loanh quanh trong sa mạc những bốn mươi năm, mà cái sa mạc này thật ra không phải lớn lắm, ngay cả Thủ lãnh Mai Sen cũng phải chết ngoài sa mạc mà không vào được Đất Hứa!

           Chưa ngủ được (Dạo này cũng kém ngủ!), tôi bật máy tính, vào Trang Blog Thanh Bình, xem lại từ đầu khi mới vừa thành lập đến nay, bắt đầu từ thông báo chuyển nhà (Xin chép lại nguyên văn:   

Cộng đoàn kính mến.

Vì lý do Yahoo tuyên bố đóng
cửa Blog nên bắt đầu từ hôm nay (14/12/2012) Chúng 
tôi sẽ tạm chuyển nhà đến đây:  
            "thanhbinhgiaoxu.blogspot.com"  
Vì tạm thời chưa có biện pháp khả thi hơn. Chúng tôi rất 
tiếc  đã để phiền hà này quấy nhiễu Cộng đoàn. Rất mong 
được sự lượng thứ và tiếp tục theo dõi của Cộng đoàn.
                                 Ban Quản trị.)

đến nay đã là tám năm rồi. Một quãng thời gian chưa dài nhưng cũng không phải là ngắn. Mặc dù chính tay tôi đăng  từng bài, nhưng ngồi lần giở lại từng trang mới thấy thật thấm thía ý nghĩa của thời gian! Rất nhiều tin tức, sự kiện khi xem vẫn bỡ ngỡ vì lạ quá, mới quá! Quả thật nếu không có trang Blog này, ký ức của chúng ta sẽ nhạt nhòa, thật sự nhạt nhòa! Từng khuôn mặt thân thương, từng kỷ niệm sống lại như mới vừa hôm qua! Tạ ơn Chúa.

         Công đầu trong việc giữ gìn ký ức cho Cộng đoàn chính là Anh Gioan Baotixita  Võ Minh Tâm, xin Chúa ban cho Anh nhiều hồng ân. Hỡi những người trẻ trong Giáo xứ, những người rành rẽ máy tính, xin hãy mở Trang Blog của Giáo xứ ra, giúp cho các cụ cao niên, các vị không thông thạo máy tính có thể xem lại ký ức tám năm qua của Giáo xứ, của chính mình. Tôi có thể chắc rằng họ sẽ rất vui. Thật vậy, hành trình lữ thứ trần gian của chúng ta đây, mai sau khi Chúa gọi về, như một ca khúc đã từng hát: “Trên cao ấy, Người nhìn xuống dương gian, vương trên mắt, ngọt mật đắng miên man. Và kỷ niệm nào làm Chúa thấy vui hơn. Kỷ niệm nào làm Chúa thấy buồn hơn” đáng trân trọng biết bao. Cũng xin giới Trẻ, những người nhanh nhạy của thời đại, giúp cộng tác và nếu được đảm đương luôn công việc này thì may cho Giáo xứ quá.

         Xin Thánh Tâm Chúa ban nhiều Hồng ân cho Cha Quản xứ, Cộng đoàn, trong cơn đại dịch này càng thêm Tin, cậy, Mến và ngày sau tất cả không trừ một ai cùng gặp lại nhau trên Thiên Quốc.

                                                        Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: TIN VÀ XIN

 

Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật XX Thường Niên A

TIN VÀ XIN


“Bà xin vì bởi thật tin

Chúa ban thỏa ước nguyện xin cho bà”


Tin, xin, suy ngẫm sâu xa

Huyền siêu mầu nhiệm vẫn là huyền siêu!

Bao người xin, được bao nhiêu?

Dễ thường tin yếu, ít nhiều nghi nan!

Áp-ra-ham, hãy thử bàn

Cuối đời cụ, Chúa mới ban một chàng

Mô-ni-ca chẳng dễ dàng

Bao năm than khóc hoang đàng bước con!

Người tức khắc, kẻ mỏi mòn

Mịt mờ Thánh ý, mỏng dòn hư không

Cha-con, tin mến cậy trông

Lệch nghiêng Trời-Đất, mênh mông vợi vời

Vẽ đường dạy Chúa, trời ơi

Con xin Chúa phải nghe lời, xấc chưa!

Ông-Thần-giúp-việc sớm trưa

Cửa kho mở sẵn xin bừa lấy ngang


Huyền siêu ngẫm quá mênh mang

Tin, xin, mầu nhiệm ngỡ ngàng huyền siêu!

Xin, vì tin vào Tình Yêu

Và Tin nên cứ xin liều, Cha ơi!


**********

Giu-se Nguyễn Văn Sướng


THƠ: TIN ĐỂ THẤY & NGÀY DÀI ĐẠI DỊCH

 

Thi Ca Tin Mừng Chúa Nhật 19 Thường Niên A


TIN ĐỂ THẤY


Như Phê-rô, con tưởng mình tin mạnh

Sẽ cùng Thầy đạp sóng gió ung dung

Ngờ đâu khi đời phải bước khốn cùng

Con mới biết “Đồ hèn tin” sâu sắc


Ai trưởng thành mà chưa từng vướng mắc

Những sa đi ngã lại rất đau thương

Giữa thế gian hèn hạ quá tầm thường

Và chìm nghỉm trong ba đào cuồng nộ


Con đã đuối vì nợ nần ngập cổ

Đã nghiến răng vĩnh biệt những thân nhân

Và ngã lòng khi đại dịch(*) bên chân

Mà quên mất Chúa hồng ân vẫn đó


Như ngọn cỏ con rạp mình trước gió

Chúa hằng bên, con quên mất, tin chi!

Mới xót xa bụi đất có ra gì

Con không Chúa, bụi tro hoàn tro bụi!


Xin nhắc con, những ngày dài đen đủi

Đêm lại đêm, rồi sẽ đến bình minh

Chúa bên con để chia sớt tâm tình

Và nâng đỡ “Đồ hèn tin” yếu đuối


Tin để thấy, khi lòng tin lạnh nguội

Thấy để tin, dầu chẳng thấy đêm đen

Tin vững tin mặc nghi hoặc đan xen

Đi trên nước đến cùng Thầy, hoan hỉ.

**********

(*) Corona Virus. 

Giu-se Nguyễn Văn Sướng


NGÀY DÀI ĐẠI DỊCH



Xóm cần lao, thường ngày ồn như chợ

Đại dịch(*) về, hóa im ắng, hoang mang

Chẳng còn ai tha thiết muốn ra đàng

Mọi sinh hoạt bỗng lừ đừ như thể!


Người thấm thía phù vân đời dâu bể

Cát bụi hoàn cát bụi kiếp mong manh

Phù-dung kìa rực rỡ cũng qua nhanh

Đại dịch nhắc trăm năm người tỉnh thức


Vì bỏ Chúa, thế gian thành cơ cực

Thiên tai này, nhân họa đó, tang thương

Nguyên nhân kia, hậu quả đấy, khôn lường

Đời vắng Chúa, đời chỉ còn bất hạnh


Xin sưởi ấm lòng thế nhân hoang lạnh

Ban hồng ân trần thế nối thiên cung

Rút ngắn đi ngày đại dịch khốn cùng

Và hòa giải con cùng Cha ân nghĩa.


*********

(*) Corona Virus. 

Giu-se Nguyễn Văn Sướng