THƠ: DI NGÔN CỦA NGƯỜI TỬ NẠN




DI NGÔN CỦA NGƯỜI TỬ NẠN




Người Tử Nạn rướn mình trên Cây Gỗ
Không gian chừ đặc quánh đến mênh mông
Thời gian như dừng lại với vô cùng
Và đau đớn xem chừng đà bất tận.

Người Tử Nạn ngước mắt lên van vỉ:
Việc chúng làm, chúng không biết Cha ơi”(*)
Tiếng kêu thương chẳng động chút lòng người
Mà rúng động Thiên Cung muôn Thần Thánh.

Anh tử tội kề bên chừng tỉnh ngộ:
“Nhớ đến tôi khi về nước, Ngài ơi”
Quay sang anh, Người Tử Nạn hiền lành:
Anh sẽ ở, hôm nay trên Thiên Quốc”.

Có tiếng nấc nghẹn ngào, Người cúi xuống:
Vâng, thưa Bà, con Bà đấy, Bà ơi
Còn con yêu hãy nhận lấy mẹ hiền
Một lời nói mà ba lòng thổn thức.

Người Tử Nạn lại ngước nhìn Cao Thẳm:
Cha nhân từ, Cha nỡ bỏ con sao!”
Tiếng run run nghe như trách như hờn
Và Cao Thẳm bão lòng cuồn cuộn sóng.

Người mất máu sốt cao trong mê sảng
Giọng khàn đi khi cố nhếch môi khô
Người khát khao trong nỗi khát riêng mình
Trong cùng cực tận bồn chồn: “Ta khát”.

Nén đớn đau  Người rướn mình để thở
Trên chiếc giường thô nhám đứng chông chênh
Người nấc lên trong yếu nhược suy tàn:
Mọi sự đã hoàn thành” như gió thoảng.

Gom tàn lực Người nhìn Lên lần cuối:
Linh hồn con xin phó thác nơi Cha
Cả không gian ra thanh vắng lạ lùng
Vì Thiên Quốc sấp mặt quỳ, lặng lẽ!

Người Tử Nạn đã vào trong Bất Tử
Người muôn đời duy nhất đáng tôn vinh
Mà nghe Tên, quỷ hỏa ngục hoảng kinh
Và muôn gối mến yêu quỳ thờ lạy.
     ------------------------------------------
    Giu se Nguyễn Văn Sướng.

* Bảy Lời sau cùng của Chúa trên Thánh Giá.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét