THƠ: BI HÙNG SỬ







BI HÙNG SỬ

Chiều xuống chậm ráng pha trời đỏ máu
Bản hùng ca còn khuấy động thời gian
Theo gió đưa vẳng vọng tít mây ngàn
Anh linh vẫy gọi nghìn sau tiếp bước

Máu đã đổ suốt dọc dài đất nước
Hơn trăm ngàn, gục ngã khắp nơi nơi
Nước non ơi sao nghe bỗng nghẹn lời
Bi hùng sử thiên tiền nhân tử đạo

Máu và lệ, ngục tù và tra khảo
Bà mẹ quê một nách lũ con thơ
Lão nông phu dầy dạn dãi bụi bờ
Người Giáo sĩ quên mình vì lý tưởng

Những cái chết vượt ra ngoài tưởng tượng
Những bá đao đầu một nẻo, mình nơi
Mốt chết đâm, mai chết chém tơi bời
Đây tù rũ, kia chết treo thảm thiết

Cả cuộc đời là khổ đau thua thiệt
Là trốn chui trốn nhủi ánh ban mai
Là cậy trông phó thác giữa đêm dài
Và cái chết rập rình không lối thoát

Dù công chính án oan đà định đoạt
Dẫu hiền lành, “Tả đạo” chết bêu gương
Nhục hình kia để giữ nếp cương thường?
Và da thịt đọ so cùng kiếm bén!

Họ đã chết hiên ngang không hổ thẹn
Khí anh hùng chói lọi với thời gian
Tiết Thánh nhân thắm rộ mãi chẳng tàn
Khoảnh khắc ấy rồi đi vào bất tử

 Chiều xuống chậm gió gào bi hùng sử
Đỏ ráng trời mây kết bóng anh linh
Khí tiết xưa còn vương vấn nặng tình
Ngưng thành lệ ngập ngừng chiều tưởng niệm

*****************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét