Cộng đoàn kính mến.
Bước vào mùa Chay, xin kính gởi một bài thơ suy tư về cuộc sống.
TÔI ĐÃ THẤY
Tôi đã thấy trên truyền hình
Cảnh giải cứu một chú cá mập voi
Một con tàu to trang bị tối tân
Một thủy thủ đoàn và các nhà khoa học
Những nét mặt lo âu
Những cái nhìn căng thẳng
Cá được vớt lên bằng tay cẩu êm ru
Một bể chứa tạm thời trên tàu cho cá
Và con tàu lao hết tốc lực
Về trung tâm cứu sinh
Để mau chóng cho chàng vào bể
To và sâu như một dòng sông
Một nhà máy khổng lồ gồm hơn ba trăm máy bơm công suất lớn
Có nhiệm vụ giữ cho bể luôn trong xanh
Một đội ngũ kỹ sư và nhân viên đông đảo
Bảo đảm rằng nhà máy luôn đạt hiệu suất tối đa
Một đội ngũ dinh dưỡng chuyên khoa
Tìm tòi và sáng tạo thức ăn
Ngày ngày cân đo đong đếm!
Tôi còn thấy trên truyền hình
Một chú chó trôi giữa dòng nước trong mưa
Một trực thăng vội vàng ứng cứu
Người cứu hộ được thả xuống theo dây
Người vớt chó và chó cắn người
Chó lên trực thăng còn người nhập viện
Anh được tuyên anh hùng
Anh hùng cứu chó!
Tôi cũng thấy những thai nhi
Bị lôi khỏi lòng mẹ bằng kéo bằng dao
Với đầu nơi mình nẻo
Trong những thùng be bét máu me
Đủ mọi màu da: Đỏ đen vàng trắng!
Tôi còn thấy các em bé Châu Phi
Những bộ xương còn thoi thóp thở
Những ánh mắt não nuột thê lương
Những đôi tay run run yếu ớt
Không đuổi nổi đàn ruồi bâu kín mắt kín môi
Không có những con tầu to có tay cẩu êm ru
Không có trực thăng bay vòng ứng cứu
Không có những trung tâm và đội ngũ chuyên gia
Không có người ngày ngày cân đo đong đếm
Tôi là ai mà dám phê bình đao to búa lớn?
Tôi chỉ thấy và tôi buồn ghê gớm
Giá người làm thế này nhưng chẳng bỏ thế kia!
Tôi đã buồn vì tôi bất lực
Ôi, tôi buồn ghê gớm!
Có cái gì mà tôi phải mãi băn khoăn?
Truyền hình thôi và tôi thì hà cớ liên can
Sao tôi buồn đến thế!
Có thật chăng tôi chẳng có liên can?
Chúa tôi ơi, sao tôi buồn đến thế!
*********
Giu-se Nguyễn Văn Sướng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét