LA VANG VÀ
TÔI.
La Vang, trong ký ức một lần
đến thuở ấu thơ của tôi gần như chẳng ấn tượng gì. Một nơi rất đông người, dù
đang là thời chiến, chỉ có thế!
La Vang mới đây trong tôi
cũng chẳng ấn tượng gì hơn! Một vùng quê nghèo, đất cày trên sỏi đá, với cái
nắng như đổ lửa và tượng Mẹ bồng Chúa trông giống như mấy cô dâu trong lễ cưới
mặc quốc phục, trẻ trung, thùy mị.
Tôi ngồi dưới chân Mẹ đón từng cơn gió lồng lộng và thả hồn phiêu lãng trong yên lặng của Thánh địa. La Vang và tôi thế đấy.
Tôi ngồi dưới chân Mẹ đón từng cơn gió lồng lộng và thả hồn phiêu lãng trong yên lặng của Thánh địa. La Vang và tôi thế đấy.
Người ta bảo La Vang là
Linh địa. Đúng, chuyện đã xảy ra với tôi sau chừng hai tháng đi La Vang về. Một
buổi chiều đang ngồi xem truyền hình, bất chợt phần phải bụng tôi, ngay cạnh
sườn bỗng nhói đau. Từng cơn một cứ nhói lên thật không dễ chịu chút nào. Tôi
lấy tay ấn vào xương sườn, không đau. Bóp vào da thịt, không đau. Đè mạnh lên
bụng chỗ cơn đau, không đau. Thật kỳ lạ, không đau nhưng lại đau! Đến tối thì
tôi đã tự mình kết luận có lẽ đau trong nội tạng, gan, lách hay bộ phận gì đó.
Mỗi lần hít sâu phình bụng là cơn đau đến rõ ràng tại một điểm. Những cử động
cũng làm cơn đau kéo đến. Đêm ấy tôi nằm dỗ giấc ngủ, phó thác bệnh tật cho
Chúa, buồn rầu nghĩ mình có lẽ viêm gan hay gì rồi, và chập chờn suốt đêm vì
cơn đau hành hạ. Sáng hôm sau, cơn đau vẫn từng cơn và dai dẳng. Tôi đang phân
vân giữa để xem tình hình hết ngày nay, hay đi Bệnh viện khám chữa trị, thì bất
chợt nhìn thấy chai nước La Vang lấy nơi giếng Đức Mẹ, vẫn để trên thùng loa từ
ngày đi La Vang về. Như có ai thúc giục, tôi rót một ít ra ly, thầm thỉ xin Mẹ
cầu bầu cho tôi trước tòa Chúa, nếu đẹp Thánh ý Chúa, tôi sẽ được dứt cơn đau
bằng ngược lại, cho tôi vâng chịu bằng lòng và tôi uống cạn ly nước. Vừa lúc ấy,
vợ tôi gọi tôi chở đi chợ. Tôi mặc quần áo, dắt xe, chở vợ tôi lên chợ và quên
bẵng mất bệnh tật. Trong lúc đứng chờ vợ, tôi lại chợt nhớ đến cơn đau của mình
và ngạc nhiên vì mình đã quên nó, cũng có nghĩa nó đã không hành hạ tôi nên tôi
mới quên nó. Vừa mừng vừa sợ, tôi lắng nghe cơ thể, cơn đau còn chưa đến. Tôi
vẫn thở nhè nhẹ, chỉ sợ nó lại đến, nhưng không, hoàn toàn yên ổn. Tôi thở sâu,
tôi vặn mình, phép lạ đã xảy ra, tôi hết đau hẳn!
Có lẽ nhiều người sẽ cười
nhạo: “Chuyện tầm phào”, hay cho rằng tình cờ, cơ thể lâu lâu trục trặc rồi
phục hồi, vân vân và vân vân…Tôi, hơn mười hai giờ bị cơn đau hành hạ, tôi biết
cơn đau rất thật! Phép lạ đã xảy đến với tôi, chẳng còn nghi ngờ gì nữa! “Thời
Tiên tri Ê-li-a, có bao nhiêu bà góa trong dân Ít-ra-en, nhưng chỉ có bà góa ở Xa-rép-ta
được cứu khi nạn đói xảy đến, cũng thế bao nhiêu người phung hủi trong dân
không được chữa lành vào thời Tiên tri Ê-li-sa ngoại trừ Quan Na-a-man người Xy-ri”.
Chính Đức Tin đã làm nảy sinh phép lạ!
La-Vang ơi, tôi sẽ trở lại
để tạ ơn Đức Mẹ đã không chê bỏ lời cầu xin của tôi. La Vang với tôi bây giờ
thật ấn tượng vì có Mẹ hiển linh như Fa-ti-ma, như Lộ Đức, như Mễ Du vậy.
Gió chiều lồng lộng đài cao
Mây ngàn bảng lảng ngọt ngào
lời kinh
Hồn theo nắng nhạt tâm tình
Dâng lên Đức Nữ Đồng Trinh
thầm thì
Tòa vàng Mẹ cúi từ bi
Thương đàn con thảo ngấn mi
sụt sùi
Kính mừng Mẹ đẹp mùa Vui
Mùa Mừng hớn hở ngậm ngùi mùa
Thương
Nhiệm mầu sâu lắng lạ dường…
La Vang dần khuất vấn vương
đường về.
************************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét