THƠ: CHIỀU CÓ NGƯỜI HẤP HỐI







CHIỀU CÓ NGƯỜI HẤP HỐI


Tiếng đinh sắt xuyên vào chân rùng rợn
Có cái gì, như xương vỡ, khô đanh
Tợ sấm ran rền rỉ khắp ngoại thành
Người co cứng giữa cơn đau cùng cực

Chiều loang máu dưới nắng thiêu hừng hực
Ai trần truồng treo cây gỗ tang thương
Người đứng xem khác lang sói bạo cường
Chẳng mong đợi động chút lòng trắc ẩn

Chết chưa tới chắc vì còn mắc bận
Để dài lâu hấp hối đến bi ai
Chiếc giường kia, cây gỗ đó, bi hài
Quằn quại mãi đớn đau và nhục nhã

Chiều xuống chậm bóng chiều còn chưa ngã
Nắng còn nung người hấp hối trên cao
Thoảng bên tai nghe nức nở nghẹn ngào
Ai thoi thóp nhẹ tàn dần hơi thở

Chiều xuống chậm bởi chiều còn nặng nợ
Ân tình Người hấp hối đến thiên thu
Giọt nào rơi thánh thót giữa mịt mù
Thương hấp hối chiều hoang sầu tím  dại.

       ******************
Giu-se Nguyễn Văn Sướng



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét